Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 167 + 168: Tôi mê hoặc anh lúc nào? (1)

Cập nhật lúc: 2025-10-04 08:40:29
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cho dù là ông trời xuống đây, cô cũng ăn cơm !

 

“Cậu hiểu .” Dương Hựu Tình liếc cô một cái, “Trước đây cũng là fan của Niên thần mà! Sao giờ nhanh thế miễn dịch với ?”

 

Đó là Hạ Tầm Song , cô bây giờ!

 

Cô thừa nhận Lâm Vãn Niên đúng là trai, cũng khá hợp gu thẩm mỹ của cô, nhưng mà… cũng đến mức quá đáng thế chứ!

 

Hạ Tầm Song đáp lời bạn, chỉ cúi đầu chuyên tâm ăn của .

“Lâu lắm mới ăn Malatang, trời tớ nhớ cái mùi vị đến mức nào.”

 

Món gần hai, ba năm ăn. Ở nước ngoài cho dù , thì cũng chẳng chính gốc như ở trong nước hương vị quê nhà mới là nhất!

 

“Tháng chẳng mới ăn ?” Dương Hựu Tình cất gương nhỏ, khó hiểu hỏi .

 

Nghe , Hạ Tầm Song khựng một chút, giải thích:

“Không , ý tớ là ở trong núi sống như kiểu một ngày dài như một năm !”

 

Dương Hựu Tình gật đầu tỏ ý đồng tình:

“Cũng đúng, thích thì ăn nhiều , đủ thì gọi thêm, bữa tớ mời!”

 

 

Không lâu , một bóng dáng cao ráo, thon dài xuất hiện trong khu chợ đêm.

 

Lâm Vãn Niên đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Dù che kín đến mấy, vẫn thu hút vô ánh .

Người chỉ cần khí chất, dáng mỹ và phong cách ăn mặc thời thượng của cũng đủ chắc chắn trai.

 

Sự xuất hiện của Lâm Vãn Niên khiến nổi bật hẳn giữa đám đông, hợp với khung cảnh xung quanh, đến mức ánh mắt của các cô gái xung quanh đều thu hút mạnh mẽ.

 

Theo địa chỉ Hạ Tầm Song nhắn, Lâm Vãn Niên sải những bước chân dài tiến quán Malatang cô .

 

Do Hạ Tầm Song lưng cửa, cô cảm nhận rõ sự đổi của khí xung quanh dù , cô cũng đến.

 

“Bảo ơi~ Là Niên thần! Niên thần thật sự đến kìa!”

Dương Hựu Tình kích động nắm tay Hạ Tầm Song lắc nhẹ, giọng thấp xuống đầy phấn khích.

 

Đã nghề ba năm, đây là đầu tiên cô tận mắt thấy Lâm Vãn Niên bằng xương bằng thịt.

Aaaa… dù đeo khẩu trang, vẫn trai quá mất!

 

Vừa bước , Lâm Vãn Niên nhận bóng lưng của Hạ Tầm Song.

Bước chân khựng hai giây, mới thẳng về phía cô.

 

“Xin chào.”

Dương Hựu Tình ngượng ngùng lên, chào một tiếng.

 

Vì xung quanh nhiều , ngoài phố còn đông hơn, cô sợ nhận sẽ gây ồn ào, nên dám gọi là “Niên thần”.

 

Lâm Vãn Niên gật đầu đáp .

Khi sang Hạ Tầm Song, cô cũng ngẩng đầu lên trong miệng còn nhét đầy đồ ăn, hai má phồng lên, trông chẳng khác gì một chú cá nóc nhỏ đáng yêu nổ tung.

 

Hai chữ “đáng yêu” và “Hạ Tầm Song”, thế mà thể xuất hiện cùng .

 

Không hiểu , trong khoảnh khắc đó, Lâm Vãn Niên dấy lên một thôi thúc bóp nhẹ má cô.

May là kịp ho khẽ một tiếng, đè nén cảm xúc xuống.

 

“Đến ? Ngồi !”

 

Giọng cô ngọng do miệng còn đồ ăn, nhưng vẫn vội vàng dậy nhường chỗ cho , tự phía trong.

 

Lâm Vãn Niên cũng phối hợp xuống.

Chỉ là… với chiều cao 1m88 của , trong quán ăn nhỏ khiến đôi chân dài để .

 

Thấy cảnh đó, Hạ Tầm Song nhịn nổi, bật thành tiếng.

 

Cô nhai thêm vài cái, vội nuốt miếng đồ ăn xuống :

“Đã đến thì ăn chút gì , gọi món nào ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-167-168-toi-me-hoac-anh-luc-nao-1.html.]

Lâm Vãn Niên liếc bát Malatang mặt cô, hàng lông mày vành mũ lưỡi trai khẽ nhíu , đó liên tục lắc đầu:

“Không cần , ăn .”

 

Thứ thực phẩm rác thế , từng đụng đến. Nếu vì đến tìm cô, lẽ cả đời cũng chẳng bao giờ xuất hiện ở mấy nơi như chợ đêm.

 

Gần như ngay khi lời dứt, bụng liền phản đối bằng một tiếng “ục… ục…” rõ to.

Trong khoảnh khắc , bầu khí lập tức trở nên ngượng ngùng.

 

Cứng miệng thật!

 

Hạ Tầm Song nhướng mày, đàn ông mặt với vẻ thích thú, sang Dương Hựu Tình :

“Tình Tình, gọi thêm ít đồ nữa .”

 

“Được luôn, tớ cũng đang tính thế.”

 

Lâm Vãn Niên hé miệng định từ chối, nhưng lời còn kịp thốt thì Dương Hựu Tình nhanh chân đến tủ lạnh chọn đồ.

 

Tốc độ nấu của ông chủ nhanh, đầy mười phút , một nồi Malatang nghi ngút khói bưng lên:

“Ba vị, mời dùng chậm nhé!”

 

thường ăn gì, nên gọi mỗi thứ một ít.” Dương Hựu Tình lên tiếng giải thích.

 

Vì sợ nhận , suốt quá trình Lâm Vãn Niên vẫn tháo khẩu trang.

Anh nồi “thập cẩm hỗn độn” mặt nào là rau, chả cá, đậu phụ, xúc xích… lông mày nhíu chặt đến mức thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi.

 

Thứ … thật sự ăn ?

Trong lòng khỏi hoài nghi.

 

Thấy mãi vẫn động đũa, Hạ Tầm Song liền trêu chọc:

“Sao thế, từng ăn ? Hay là dám ăn?”

 

Nghĩ cũng thôi trông rõ là kiểu công tử nhà giàu, từng ăn đồ vỉa hè cũng chẳng gì lạ.

 

“Ai… ai dám ăn!” Lâm Vãn Niên cố chấp cứng miệng.

 

Chỉ để khỏi cô xem thường, vội tháo khẩu trang xuống, cầm đũa gắp một miếng cải thảo bỏ bát.

 

“Ăn chứ!” Hạ Tầm Song cố tình giục.

 

Lâm Vãn Niên trông như thể mất hết ý chí sống, tự cổ vũ mấy , hít sâu một mới đưa miếng cải thảo lên miệng.

 

Anh cẩn thận c.ắ.n thử một miếng nhỏ, nhai mấy cái ngờ vị khá ngon, cảm giác chán ghét ban đầu cũng dần tan biến.

 

“Sao , ngon ?”

Hạ Tầm Song lúc gần ăn xong, đặt đũa xuống, đầy hứng thú.

 

Không thể ngay cả dáng vẻ khi ăn của cũng đến mức khiến ghen tị.

Chậc… chẳng trách trở thành giấc mơ của hàng trăm triệu cô gái.

 

Bị cô chằm chằm, Lâm Vãn Niên mất tự nhiên, ho khẽ một tiếng, cố giữ dáng:

“Cũng… bình thường thôi.”

 

Hạ Tầm Song thấy vẫn cố tỏ mạnh miệng, chỉ vạch trần:

“Tranh thủ lúc ai phát hiện thì ăn nhanh .”

 

Lúc nãy chỉ cô và Dương Hựu Tình ở đây, nên sợ nhận . giờ Lâm Vãn Niên mà xuất hiện, với dáng cao 1m88 cùng khuôn mặt nổi bật thế tỷ lệ chú ý gần như tuyệt đối.

 

Khi Lâm Vãn Niên ăn một nửa, vài học sinh bàn bên cạnh cuối cùng cũng nhận .

 

“Trời ơi! Mắt hoa ? Kia… chẳng là Niên thần ?”

 

“Niên thần? Cậu đừng đùa! Đây là nơi nào chứ, Niên thần thể đến đây ?”

 

“Cái trai … trông giống y hệt Niên thần luôn !”

 

xỉu! Giống gì mà giống, đó chính là Niên thần thật còn gì! Anh là idol của đấy, mà nhận ?”

 

“Khoan … cô gái cạnh , chẳng là Hạ Tầm Song ?”

 

 

Loading...