Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 137 + 138: Lại thêm một thằng ngốc (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:08:21
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chị em nữa, từ khi tham gia chương trình đó về, tính tình đột nhiên đổi hẳn, ngay cả bố cũng chẳng coi gì, tối qua còn…” Nói đến đây, gương mặt Hạ Châu Ngữ hiện rõ vẻ đau khổ tột cùng.
Cô cố ý liếc bàn tay quấn đầy băng gạc của , nghiêng tựa lòng Trần Cảnh Sơn, trông như thể sắp đến nơi.
Hạ Tầm Song dường như thật sự đổi nhiều.
Trần Cảnh Sơn nhớ khi nãy lúc chào cô, cô cũng chỉ đáp bằng gương mặt lạnh tanh, chẳng buồn ngó ngàng.
Tình trạng nay từng xảy .
“Không , , ở đây mà!” Trần Cảnh Sơn vỗ nhẹ lưng cô , dỗ dành, “Ba chúng lớn lên cùng từ nhỏ, tin chắc chị em cô cố ý. Trước giờ cô từng chuyện tổn thương ai, lẽ là đám bạn bè bên ngoài hư thôi. Anh sẽ tìm cơ hội khuyên nhủ cô .”
Hừ, lắm đấy, tưởng trong bụng đang toan tính gì ?
Hạ Châu Ngữ khẽ mỉa mai trong lòng, ngoài mặt tỏ cảm động: “Thế thì quá , thật sự mong chị thể như đây.”
Lời còn dứt, giây tiếp theo thấy tiếng Hạ Vĩ Tài gầm lên đầy giận dữ…
“Hạ Tầm Song!!!” Hạ Vĩ Tài chỉ cảm thấy mí mắt giật liên hồi, “Con xem bây giờ bộ dạng lêu lổng đó của con là cái gì? Có còn dáng một con ? Có còn chút lễ giáo nào nữa hả?”
“Ông xã đừng giận, giận quá hại , đáng . Tất cả đều do mấy năm qua em quá nuông chiều nó, mới khiến nó trở nên ngang ngược, coi thường trưởng bối. Anh yên tâm… từ nay em nhất định sẽ dạy dỗ nó cho .” Lời dứt, ánh mắt Diệp Nhã Cầm rơi thẳng Hạ Tầm Song, lóe lên tia hiểm độc.
Nuông chiều quá mức ?
Nói câu đó mà sợ c.ắ.n lưỡi .
“ là ồn ào, bữa sáng còn ăn ?” Hạ Tầm Song vốn chẳng nhất thiết ăn ở nhà, cô chỉ đơn giản họ khó chịu thêm một chút.
Ai bảo cái đôi cha khốn kiếp chẳng việc gì tử tế cơ chứ?!
Coi như nguyên chủ báo chút ân oán nhỏ.
Diệp Nhã Cầm thu hồi ánh mắt, sang dặn dò hầu:
“Thím Trần, mang thêm một bộ bát đũa nữa.”
“Vâng, phu nhân, ngay.” Thím Trần lập tức xoay bếp.
“Anh Sơn, chỗ em !” Hạ Châu Ngữ nhường chỗ vốn là của , bởi bộ bát đũa mà Hạ Tầm Song giành lấy chính là chuẩn cho Trần Cảnh Sơn.
Ngập ngừng vài giây, cô giải thích:
“Thời gian qua chị em vẫn ở nước ngoài show, em quên mất là chị về , nên bố chuẩn chỗ cho chị. Thật ngại quá, khiến Sơn chê .”
“Không , đều là nhà cả.” Trần Cảnh Sơn chẳng lời sắp xếp của cô , vẫn xuống vị trí cũ, “Anh quen chỗ hơn.”
Sắc mặt Hạ Châu Ngữ khẽ cứng , Trần Cảnh Sơn yên vị, liếc sang Hạ Tầm Song đang phía góc của , ánh mắt lập tức trầm xuống.
Anh thích cạnh Hạ Tầm Song đến thế ?
Trong lòng Hạ Châu Ngữ bật lạnh.
Đáng tiếc, kiếp hai bọn họ sẽ chẳng bao giờ thể ở bên .
Trần Cảnh Sơn Trần Cảnh Sơn, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của .
Cảm thấy lưng động tĩnh, Trần Cảnh Sơn liền vỗ ghế trống bên trái, ngẩng đầu Hạ Châu Ngữ, thắc mắc:
“Tiểu Ngữ, đây !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-137-138-lai-them-mot-thang-ngoc-3.html.]
“Ờ… .” Giọng Hạ Châu Ngữ khẽ lạnh lẽo.
Trên bàn ăn, bầu khí yên ắng đến lạ, ai nấy đều ôm trong lòng những toan tính riêng, một thời gian dài trôi qua mà chẳng ai mở miệng câu nào.
Hôm nay nhà họ Hạ ăn bữa sáng kiểu Tây, thím Trần mang cho Trần Cảnh Sơn một bộ bát đũa mới, đồ ăn cũng bày đủ cả, nhưng một ai ý định động đũa.
Hạ Vĩ Tài chắc là tức no từ sớm, sắc mặt u ám, khó coi vô cùng.
Không khí bàn ăn nặng nề đến mức ngột ngạt.
Hạ Tầm Song hờ hững nâng mí mắt, quét một vòng qua mấy , cô , Hạ Vĩ Tài đang âm thầm dùng ánh mắt để tạo áp lực.
“Các ăn thì ăn.”
Bụng cô đói c.h.ế.t , chẳng rảnh để chơi trò “123 im” với bọn họ.
Mặc cho Hạ Vĩ Tài trợn trừng , Hạ Tầm Song cứ coi như thấy, thản nhiên phớt lờ ánh mắt của , tiện tay cầm lấy một chiếc sandwich bàn gặm từng miếng một.
Người lớn còn động đũa mà cô ăn , thế nào cũng thành vô lễ, phép tắc.
Hạ Vĩ Tài nhíu mày chặt hơn, trong lòng lửa giận bùng cháy, nhưng vì mặt Trần Cảnh Sơn nên ông cũng khó bề phát tác ngay tại chỗ.
Diệp Nhã Cầm liếc chồng một cái, bộ dịu dàng đoan trang, cất giọng:
“Tiểu Sơn, Tiểu Ngữ, hai đứa cũng ăn thôi!”
“Vâng, cô.” Trần Cảnh Sơn thu ánh đang đặt Hạ Tầm Song, sang hỏi Hạ Châu Ngữ:
“Tiểu Ngữ, em ăn gì, lấy cho em.”
“Em ăn trứng ốp la.” Hạ Châu Ngữ khẽ , đó nũng:
“Anh Sơn, tay em đau, ăn uống tiện, thể đút cho em ?”
“Ngốc , là vị hôn phu của em, những việc vốn dĩ nên để .” Trần Cảnh Sơn cưng chiều cốc nhẹ mũi cô, đó dùng d.a.o nĩa cắt một miếng trứng, đưa tới bên miệng.
Diệp Nhã Cầm đôi tình nhân ân ái mắt, trong lòng vô cùng hài lòng.
“Anh Sơn, thật !” Vừa , Hạ Châu Ngữ cố ý liếc sang Hạ Tầm Song, trong mắt tràn đầy khiêu khích, khóe môi còn vẽ nụ đắc thắng.
Nào ngờ, trong mắt Hạ Tầm Song, dáng vẻ chẳng khác nào một kẻ đại ngốc. Nghe hai ríu rít bên , cô đột nhiên thấy chiếc sandwich trong tay trở nên nhạt nhẽo, thậm chí còn chút buồn nôn.
Cô thật sự hiểu, hai kẻ lấy tư cách gì mà dám phô trương tình cảm mặt ?
Một là vị hôn phu danh nghĩa của nguyên chủ, một là em gái ruột của nguyên chủ. Dù nguyên chủ chẳng yêu Trần Cảnh Sơn đến mức khắc cốt ghi tâm, nhưng hai lớn lên bên , ít nhiều vẫn tình cảm.
Ấy mà ngay đêm lễ đính hôn hai năm , Trần Cảnh Sơn và Hạ Châu Ngữ lén lút quấn lấy , phản bội nguyên chủ một cách trắng trợn.
Hôn sự của nguyên chủ và Trần Cảnh Sơn vốn là do hai vị ông nội của hai nhà định sẵn. Giờ cả hai cụ đều còn nữa, khi thương lượng, hai gia đình quyết định đổi vị hôn thê thành Hạ Châu Ngữ.
Đối với nguyên chủ, cú sốc hề nhỏ. Sau đó cô thất vọng, dứt khoát chặt đứt nốt chút tình cảm cuối cùng dành cho Trần Cảnh Sơn.
“Có để ăn cơm ?” Hạ Tầm Song hai chướng mắt đến mức suýt nữa ói cả bữa hôm qua. Cô thề, ngoài cảm giác ghê tởm thì chẳng còn gì khác, “Ăn thì ăn cho tử tế, đừng mấy trò vớ vẩn.”
là phiền phức, ăn thôi mà cũng bịt nổi miệng bọn họ!
“Chị, trong lòng chị đến giờ vẫn hận em, đúng ?” Hạ Châu Ngữ bày bộ dạng tủi , nước mắt lã chã rơi xuống, “Chị, em xin , em thật sự cố ý cướp Sơn của chị… nhưng mà em… thật sự yêu ! Em thể yêu …”