Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 135 + 136: Lại thêm một thằng ngốc (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-01 04:05:00
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôi kệ, đến lúc đó binh tới thì tướng chặn, nước đến thì đất đắp, cứ coi như đang chơi một ván game !
Dù Hạ Tầm Song cũng chẳng tí tình cảm nào với cặp cha cặn bã , nếu họ cứ thích gây chuyện thì cuối cùng chịu khổ cũng là cô.
Biệt thự nhà họ Hạ rộng hơn ba trăm mét vuông, gồm hai tầng. Phòng ngủ của Hạ Châu Ngữ rộng đến mức thể chơi cầu lông bên trong, còn kèm theo một phòng đồ siêu lớn.
đến lượt Hạ Tầm Song, chỉ là căn phòng đầy hai mươi mét vuông tầm thường, bất kể đồ dùng quần áo, đều kém xa so với Hạ Châu Ngữ.
Có điều, Hạ Tầm Song cũng chẳng thèm để tâm. Bay máy bay về mệt gần chết, xuống máy bay kéo ăn lẩu, giờ chỉ cần chạm giường chắc chắn sẽ ngủ ngay.
Sau khi phòng, Hạ Tầm Song tiện tay khóa cửa, tùy ý lấy một bộ đồ ngủ từ tủ quần áo, xoay bước phòng tắm.
…
Sáng hôm .
Hạ Tầm Song tiếng chuông điện thoại đ.á.n.h thức. Cô mở mắt, mò đại lấy cái điện thoại, ngón tay trắng nõn bấm nút giảm âm lượng, tiếng chuông lập tức biến mất.
Chuông reo đến khi tự động ngắt.
Cô vốn định ngủ thêm, nhưng đối phương lì lợm, chẳng bao lâu cuộc gọi thứ hai vang lên.
“!!!!!”
Rốt cuộc là ai mà phiền thế ?
Hạ Tầm Song thật sự vặn cổ cái kẻ . Tính khí khi mới ngủ dậy của cô khó chịu, nhưng vẫn ráng mở mắt màn hình điện thoại. Hiển thị tên gọi: Tình Tình.
Người gọi chính là Dương Hựu Tình, bạn duy nhất kiêm quản lý của nguyên chủ.
Hạ Tầm Song đành nén cơn bực, nhận cuộc gọi, giọng vẫn lạnh nhạt:
“Có chuyện gì?”
“À… tớ thức giấc ? Thôi… chắc chắn là thức giấc .” Dương Hựu Tình lẩm bẩm xong mới thẳng vấn đề:
“Song Song, về nước ? Xem lúc nào rảnh thì tớ sắp xếp tiệc đón gió tẩy trần cho nhé! Nhân tiện… còn một tin báo cho nữa.”
Hạ Tầm Song nhắm mắt, ngáp một cái, trêu:
“Cậu bạn trai ? Mang thai ngoài ý ? Chuẩn kết hôn hả? Bao giờ? Để tớ chuẩn quà cưới.”
“Xì xì xì, cái gì mà linh tinh ! Không bậy.” Dương Hựu Tình suýt lời cô cho sốc chết.
“Thế thì còn tin gì?”
“Ôi giời, gặp mặt tớ . Cậu mau bảo tớ khi nào rảnh .”
Nghe , Hạ Tầm Song nhấc điện thoại thời gian, hiện tại mới tám giờ rưỡi sáng.
“Trưa .”
“Được, thì trưa vẫn chỗ cũ, tớ chuẩn đại tiệc cho nhé~ chụt chụt!”
“Ghê quá!” Hạ Tầm Song chậc một tiếng, cúp điện thoại. Bị bạn phiền như , cơn buồn ngủ cũng bay mất, đúng lúc bụng réo, cô bèn dứt khoát dậy rửa mặt.
…
Mười phút .
Hạ Tầm Song mặc nguyên bộ đồ ngủ tối qua xuống lầu. Vì kiểu dáng mặc nhà khá giống đồ thường ngày nên cũng mấy khác biệt.
Đi nửa cầu thang, cô còn ngáp một cái, chợt thấy trong phòng khách một bóng dáng mặc vest thẳng thớm, đang nghiêm chỉnh cửa sổ sát đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-135-136-lai-them-mot-thang-ngoc-1.html.]
Ha!
Lại thêm một thằng ngốc nữa!
Chỉ liếc một giây, Hạ Tầm Song thu hồi ánh .
Người đàn ông dường như thấy động tĩnh phía , từ tốn đầu . Khi thấy đang xuống lầu là Hạ Tầm Song, liền mỉm chào hỏi:
“Song Song, buổi sáng lành!”
Còn Song Song…
với thiết lắm ?
Cái tên mà thốt từ miệng , mà thấy buồn nôn chứ?
Hạ Tầm Song thẳng thừng phớt lờ , ngay cả một cái liếc mắt thừa cũng chẳng cho.
Thấy cô ý định đáp lời, gương mặt Trần Cảnh Sơn thoáng hiện lên nét lúng túng.
lúc , bóng dáng Hạ Châu Ngữ từ trong phòng ăn bước . Cô tiên liếc Hạ Tầm Song mới xuống lầu, trong mắt thoáng lóe lên một tia âm u, đó mới bước đến chỗ Trần Cảnh Sơn, bày bộ dạng dịu dàng yếu đuối mặt :
“Anh Sơn, bữa sáng xong , ba bảo em gọi qua cùng ăn.”
“Ừ.” Trần Cảnh Sơn với cô một cái, đưa tay xoa đầu cô, nhưng ánh mắt tự chủ mà về phía Hạ Tầm Song.
Khi Hạ Châu Ngữ bắt gặp ánh mắt , sắc mặt lập tức sầm xuống. Tại trong mắt đều chỉ con tiện nhân Hạ Tầm Song ?
Cô rốt cuộc thua kém chỗ nào?
Hiện giờ Trần Cảnh Sơn là vị hôn phu của cô , mà tại trong lòng vẫn còn vương vấn Hạ Tầm Song?
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Hạ Châu Ngữ ngừng cuộn trào. Bàn tay lành lặn bản năng siết chặt , móng tay dài nhọn đ.â.m sâu lòng bàn tay đến rớm máu, nhưng dường như cô chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.
“Tiểu Ngữ, Tiểu Sơn, mau đây ăn sáng .” Giọng Diệp Nhã Cầm từ trong phòng ăn truyền , cắt ngang dòng suy nghĩ của cả hai.
Hôm nay đúng thứ bảy, Hạ Vĩ Tài cũng đến công ty.
“Cô gọi , chúng mau qua thôi!” Trần Cảnh Sơn nhân tiện ôm eo cô .
Hạ Châu Ngữ miễn cưỡng nở nụ , che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, cùng phòng ăn.
Trước khi Hạ Tầm Song xuống lầu, bầu khí tầng một vẫn còn hòa thuận vui vẻ. từ khoảnh khắc cô xuất hiện, bầu khí lập tức rơi xuống mức đóng băng.
Mọi chuyện xảy tối qua vẫn còn rành rành mắt. Sắc mặt Hạ Vĩ Tài và Diệp Nhã Cầm đều vô cùng khó coi, rõ ràng họ ngờ cô dám cả gan xuống ăn sáng.
“Trong nhà còn khách, mà mày mặc đồ ngủ khắp nơi, thể thống gì nữa hả?!” Hạ Vĩ Tài mặt đầy giận dữ cô. Nếu ngại Trần Cảnh Sơn ở đây, chắc chắn giờ cô chẳng kết cục .
Đứa con ngỗ nghịch , tối qua dám cả gan ông trật cả cổ tay, đến giờ vẫn còn dán thuốc.
Bàn ăn là loại hình chữ nhật, tổng cộng sáu chỗ, trong đó bốn chỗ bày sẵn dụng cụ ăn uống. Hạ Vĩ Tài như thường lệ ở vị trí chủ tọa, bên là Diệp Nhã Cầm, hai chỗ bên còn rõ ràng là để dành cho Hạ Châu Ngữ và Trần Cảnh Sơn.
Nói cách khác, họ tính chỗ cho Hạ Tầm Song.
Họ coi cô như vô hình !
“Đồ ngủ… để mặc trong nhà ? Thời đại nào mà còn lắm quy củ rởm chứ?” Nói xong, Hạ Tầm Song kéo ghế đối diện Hạ Vĩ Tài phịch xuống.
Vì chỗ đó bày sẵn bát đũa, cô liền thản nhiên kéo bộ đồ ăn bên cạnh qua chuẩn dùng.
Trong gia đình, chỗ quanh bàn ăn vốn cố định. Vị trí cô đang nay chẳng ai cả. Nhìn thấy hành động , đều khỏi sững sờ.
Chưa để họ kịp phản ứng, Hạ Tầm Song vắt chéo chân, nghiêng về , dựa lười biếng lưng ghế.
Giờ phút , khí thế ngang ngược, ngạo nghễ của cô toát rõ ràng.
lúc Hạ Châu Ngữ và Trần Cảnh Sơn bước , khéo chứng kiến cảnh tượng .