“Sao các hỏi xem Hạ Châu Ngữ gì với nữa ?” Đối mặt ánh mắt của Hạ Vĩ Tài, Hạ Tầm Song hề tỏ vẻ sợ sệt mà ngược khí thế còn mạnh mẽ hơn, trực tiếp chèn ép ông một trận.
“Các cứ tưởng vẫn là Hạ Tầm Song yếu đuối ngày xưa ? Lần nếu động tay động chân với , thì suy xét xem còn bao nhiêu cục xương để bóp nát .” Nói xong, Hạ Tầm Song vung tay ném mạnh cánh tay đang cô nắm về phía ông.
Đối phó với loại cha cộc cằn vô lý , còn cần khách sáo ?
Lực quăng khiến Hạ Vĩ Tài bước lảo đảo vài bước mới giữ vững hình, tức giận đến đỏ mặt bừng cổ: “Mày… đồ bất hiếu , giờ lớn , cánh cứng cáp , bay ? Dám thèm coi cha mày gì ?”
Diệp Nhã Cầm thấy chồng và con gái một thương, một tức giận tới tím mặt thì cũng phắt dậy, nghiêm mặt quát: “Hạ Tầm Song, hôm nay con trở nên hỗn xược, tùy ý bậy như đều là do dạy dỗ . Mẹ sẽ dạy cho con thế nào là cách , nếu ngoài để bảo nhà họ Hạ vô giáo d.ụ.c mới sinh thứ như con thì ?”
“Lại đây, quỳ xuống xin em con ngay.” Diệp Nhã Cầm ôm lấy đứa con nhỏ mà thương xót, chỉ xuống đất trống mặt, hiệu bắt cô quỳ xuống.
Cứ cách đối xử mới thấy rõ: cha nhà họ Hạ thiên vị đến mức lố bịch, em gái thì nâng niu trong lòng bàn tay sợ vỡ, còn chị gái như một bụi cỏ giẫm đạp. Hai đối xử khác biệt đến mức trời với đất.
Thật khó tin là cùng một nhà ruột thịt.
“Không chứ?” Nghe lời Diệp Nhã Cầm, Hạ Tầm Song chỉ như một trò quốc tế: “Bảo quỳ xin ư? Nghĩ gì ? Nó cũng xứng?”
“ là lời lẽ sắc cạnh, quả là lên rừng một chuyến mấy bọn bẩn thỉu dắt mũi, thành cũng hoang dã theo .” Diệp Nhã Cầm tức giận kém.
“Bẩn thỉu, thấp hèn?” Bị x.úc p.hạ.m trong bộ lạc vô cớ, nét mặt Hạ Tầm Song lạnh vài phần, mắt lóe lên một tia sát ý: “Ha, nếu ai bẩn thỉu thấp hèn nhất, thì còn ai hơn Hạ Châu Ngữ? Thật ngờ mấy lời thô tục đó từ miệng Hạ phu nhân mà thốt .”
Diệp Nhã Cầm luôn chú trọng hình tượng bên ngoài, nếu đồng bạn của bà câu chắc sẽ sốc to.
Chẳng hiểu , ánh mắt , bà cảm thấy lạnh sống lưng, như thể đối diện với khác: “Đừng… đừng lái chủ đề. Hôm nay con lời giải thích cho em con.”
“Lời giải thích? Bà lời giải thích kiểu gì? Là việc rơi ba móng tay của cô thì ? Hay là phá thêm ba cái móng tay bên nữa, cho nó cân xứng?” Hạ Tầm Song lạnh lùng , thái độ kiêu căng khiến Hạ Châu Ngữ căm tức đến mức răng nghiến.
Hận cô nhưng chẳng dám động thủ, Hạ Châu Ngữ run cả . Lúc cô giả vờ ủy khuất, lên tiếng trách móc: “Chị ơi, chị rốt cuộc ? Sao thể chuyện với cha như thế ?”
“Ít thôi cái kiểu giả vờ đáng thương , như đời chỉ cô mới khổ sở ủy khuất . Ngày nào cũng bày trò diễn bạch liên hoa mặt , cô thấy mệt thì cũng buồn nôn .”
Hạ Tầm Song mở miệng là phản kích, tuyệt nuông chiều cái thói quen giả tạo đó.
Mắng xong Hạ Châu Ngữ, Hạ Tầm Song đưa ánh mắt sắc lạnh sang Hạ Vĩ Tài và Diệp Nhã Cầm, lời lẽ vẫn như d.a.o găm:
“Còn hai , thứ cha cặn bã, ngày nào cũng như kẻ mù phân trắng đen, mà cái kiểu thiên vị còn vẻ đạo nghĩa. Hai thấy ghê tởm chính ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-133-134-toi-that-su-la-con-ruot-cua-cac-nguoi-sao-3.html.]
“Đồ bất hiếu, học mười mấy năm sách vở mà học hết bụng ch.ó ?” Sắc mặt Hạ Vĩ Tài xanh đỏ trắng loạn xạ như bảng pha màu, chẳng thể ngờ ngày chính con gái răn dạy: “Cô giáo của mày dạy mày tôn kính trưởng bối như thế ?”
“Muốn khác tôn trọng, thì hết các tôn trọng khác ?” Hạ Tầm Song khẽ lạnh. Với loại cha rác rưởi như hai bọn họ, giờ g.i.ế.c là nhân nhượng lắm , còn dám với cô chuyện tôn trọng?
“ là coi trời bằng vung, đồ tiện nhân, năm đó chúng đáng ném mày xuống sông Châu Giang cho cá ăn mới .”
Trong ánh mắt Diệp Nhã Cầm cô, chỉ băng lạnh và chán ghét, chẳng chút tình cảm nào của một dành cho con ruột.
Hạ Vĩ Tài cũng .
Vừa cánh tay Hạ Tầm Song hất mạnh, tựa như trật khớp nên giờ ông mới im dám động thủ nữa.
Có lẽ trong cuộc thì mù mờ, kẻ ngoài cuộc mới sáng rõ. Nguyên chủ từ tới nay chỉ nghĩ cha thích , nhưng Hạ Tầm Song từ ánh mắt họ nhiều điều khác. Vì thế, cô tò mò hỏi:
“Thật hỏi một câu, thật sự là con ruột của các ?”
Rõ ràng là chị em ruột, mà cách đối xử với hai chị em khác biệt tới mức thái quá như thế?
“Hừ, tất nhiên là…” Lời Diệp Nhã Cầm còn kịp xong thì Hạ Vĩ Tài cắt ngang:
“Đồ nghịch tử , giờ đúng là cái gì cũng dám . Đợi tao về sẽ cho mày nếm qua gia pháp!”
Mắng xong Hạ Tầm Song, ông sang vợ, thúc giục:
“Còn ngẩn đó gì? Máu của Tiểu Ngữ chảy đến mức nào , mau đưa nó bệnh viện!”
Được chồng nhắc, Diệp Nhã Cầm mới giật , thấy m.á.u từ tay Hạ Châu Ngữ nhỏ loang đầy đất.
“Tiểu Ngữ, đừng gì nữa, đưa con bệnh viện .”
“Mẹ ơi, con đau quá! Sao chị thể nhẫn tâm với con như ?” Hạ Châu Ngữ dựa lòng bà, nức nở tỏ yếu ớt đáng thương.
Lần những trừng trị Hạ Tầm Song, ngược bản còn chịu thiệt to. Trên gương mặt Hạ Châu Ngữ tràn đầy vẻ cam lòng.
“Mẹ con tủi , đợi khi về nhà sẽ con dạy dỗ con tiện nhân đó.” Diệp Nhã Cầm cúi thì thầm bên tai con gái.
Lúc tài xế lái xe cửa. Trước khi lên xe, Diệp Nhã Cầm còn hằn học trừng mắt lườm Hạ Tầm Song một cái, vợ chồng nhà họ Hạ cùng đưa Hạ Châu Ngữ tới bệnh viện.
Người một nhà hết, cuối cùng lỗ tai Hạ Tầm Song cũng yên tĩnh. Nhìn chiếc xe xa dần, cô vẫn nhịn nổi mà lầm bầm:
“Cái kịch bản cẩu huyết thế , để gặp cái gia đình kỳ dị như chứ?”
Có Hạ Châu Ngữ cái kẻ chuyên bày trò ở đó, xem mấy ngày tới, cuộc sống của cô sẽ chẳng thể yên !