Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 131 + 132: Tôi thật sự là con ruột của các người sao? (1)
Cập nhật lúc: 2025-10-01 03:12:08
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngay đó, cô cũng bắt đầu châm chọc:
“Hôm nay chẳng cô cũng diễn giỏi ? Thế nào… bây giờ còn ai ở đây nữa, liền xé bỏ cái lớp ngụy trang xanh , để lộ ngay bộ mặt độc ác thật sự ?”
Nghe , sắc mặt Hạ Châu Ngữ lập tức trầm xuống. Cô bước lên, hung hăng túm chặt lấy cánh tay của Hạ Tầm Song, giọng the thé đầy căm hận:
“Con tiện nhân , mày ai là miệng chó? Nói ai là xanh hả?”
Trên tay Hạ Châu Ngữ đeo móng giả dài nhọn hoắt, lực tay cực mạnh, giống như cố tình đau. Những chiếc móng dài cắm da thịt, vẻ mặt hung ác hệt như xé nát cánh tay Hạ Tầm Song thành m.á.u thịt be bét.
Càng siết chặt, cơn đau mà Hạ Tầm Song cảm nhận càng rõ rệt. Trên cô chỉ mặc một lớp áo mỏng manh, cánh tay nhanh chóng đỏ bầm.
Đối diện với ánh mắt dữ tợn , trong đáy mắt Hạ Tầm Song thoáng lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo:
“Tao đếm đến ba, nếu mày buông tay, thì tự chịu hậu quả đấy.”
Giọng của cô trầm thấp, xen lẫn uy h.i.ế.p rõ rệt.
Cô vốn cảnh cáo tử tế, nhưng đối phương chẳng thèm .
Hạ Châu Ngữ phớt lờ lời cảnh cáo, còn khẽ nhếch môi khinh miệt, đắc ý mà tăng thêm lực trong tay:
“Tao cứ buông đấy, mày gì tao nào?”
Tối nay, hành động của Hạ Tầm Song khiến cô mất hết mặt mũi tam đại đỉnh lưu. Cơn giận đè nén bấy lâu, cô chỉ chờ khoảnh khắc để trút hết!
Cô thể dễ dàng bỏ qua cho Hạ Tầm Song chứ?
“Có qua câu ? Không tự tìm c.h.ế.t thì sẽ chết.” Hạ Tầm Song lạnh mặt, khẽ nghiêng , nhân lúc rút cánh tay về, ngón tay khéo léo một chiêu nhỏ.
“Áaaa——” Một tiếng hét t.h.ả.m thiết vang lên.
Do mất đà, Hạ Châu Ngữ ngã nhào xuống đất. Bàn tay siết lấy tay Hạ Tầm Song, ba chiếc móng – ngón trỏ, ngón giữa, và ngón áp út – lập tức bật gốc, m.á.u tuôn như suối.
Mười ngón liền tim – nỗi đau khiến Hạ Châu Ngữ run rẩy , nước mắt rưng rưng mà kìm , đôi mắt ngập căm hận trừng về phía khuôn mặt xinh đến mức khiến ghen ghét của Hạ Tầm Song:
“Con tiện nhân , lá gan mày to thật, dám đối xử với tao thế ?”
Rõ ràng cô thể tin – Hạ Tầm Song, chịu đựng, nhẫn nhịn và chèn ép suốt bao năm, mà hôm nay dám phản kháng trực diện!
Hơn nữa, một tay, liền hủy ba chiếc móng tay của cô .
“Tiện nhân trong miệng kẻ tiện nhân, ‘tiện nhân’ thường chính là .” Hạ Tầm Song đưa tay vén mái tóc gió thổi rối, chậm rãi phản đòn.
Cô khiến viên ngọc quý của nhà họ Hạ thương, nhưng mặt lấy một chút sợ hãi hối hận.
Cô gái ngày nào từng run sợ đòn roi của cha… giờ dường như đổi.
Ánh mắt Hạ Châu Ngữ tràn đầy nghi ngờ, cô như thể đang một xa lạ. Rõ ràng cùng sống với hơn hai mươi năm, mà giờ phút , cảm thấy nhận nữa.
“Hôm nay coi như cho mày một bài học. Lần nếu còn dám giở trò, dám động tay động chân với tao, thì mất chỉ ba cái móng tay đơn giản thế .”
Khóe môi Hạ Tầm Song khẽ nhếch, để lộ nụ lạnh lùng đầy khiêu khích.
Cả cô tỏa một khí chất kiêu ngạo bất kham, khác biệt với dáng vẻ nhút nhát, hèn yếu của Hạ Tầm Song .
Chẳng lẽ đây là giai đoạn nổi loạn muộn màng của cô ?
Trước chèn ép quá mức, bây giờ một thời gian rời khỏi nhà, ngược học cách phản kháng?
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Châu Ngữ cảm thấy chỉ lý do mới hợp tình hợp lý. cho dù thế thì ? Cô thể sợ , nhưng đối với cha, chắc chắn vẫn sẽ kiêng dè chứ?
Có lẽ vì cơn đau nhức thấu tận tim gan, sắc mặt Hạ Châu Ngữ trắng bệch còn giọt máu. Cô cong môi lạnh, nụ đầy oán khí như ác quỷ trăm năm hiện thế:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-ton-noi-hoang-da-anh-de-leo-cua-so-muon-chui-vao-long-toi/chuong-131-132-toi-that-su-la-con-ruot-cua-cac-nguoi-sao-1.html.]
“Ha… ha ha ha…”
Cô phát điên cái gì nữa đây?
lúc Hạ Tầm Song còn đang ngờ vực đối phương định giở trò gì, thì tiếng đột ngột dừng .
Chỉ một giây , Hạ Châu Ngữ lập tức đổi gương mặt, hóa thành dáng vẻ đáng thương ức hiếp. Cô bệt xuống đất, nước mắt lã chã tuôn rơi, lóc thê lương:
“Chị… em rốt cuộc sai điều gì, chị , em sẽ sửa… ? Tay Tiểu Ngữ đau lắm… tại chị nhẫn tâm với em?”
Có lẽ động tĩnh quá lớn, Hạ Vĩ Tài và Diệp Nhã Cầm – lúc đang nghỉ ngơi trong phòng khách – thấy liền vội vàng chạy .
Vừa bước khỏi phòng, cảnh tượng đập mắt họ chính là Hạ Châu Ngữ m.á.u me đầy tay đất, còn mặt là bóng dáng Hạ Tầm Song thẳng tắp.
– đây chính là cặp cha cặn bã của nguyên chủ.
Khi thấy họ, Hạ Tầm Song lập tức hiểu ngay “dụng ý” của Hạ Châu Ngữ.
“Trời ơi, trời ơi… bảo bối của , con thế ? Sao thành thế chứ?”
Diệp Nhã Cầm, ăn vận như một quý phu nhân, thấy đôi tay đầy m.á.u thì đau lòng đến ngất.
“Mẹ ơi… hu hu hu… tay con đau quá!”
Hạ Châu Ngữ như một đứa bé tội nghiệp, lập tức nhào lòng bà .
“Rốt cuộc xảy chuyện gì?” Hạ Vĩ Tài tức giận quát hỏi.
“Cha… đừng trách chị, chắc là con ở đó, chọc chị nổi giận thôi, chuyện chỉ là ngoài ý …”
Nước mắt lưng tròng, Hạ Châu Ngữ vội vàng lên tiếng giải thích.
Cô thì thôi, mở miệng càng châm thêm dầu lửa. Cơn giận trong bụng Hạ Vĩ Tài lập tức bùng nổ, giọng cũng cao lên vài phần:
“Tiểu Ngữ, đến nước mà con còn bênh vực nó ?”
“Con tiện nhân phản nghịch , hôm nay tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”
Lời dứt, Hạ Vĩ Tài sầm mặt, lửa giận ngùn ngụt, sải bước tới mặt Hạ Tầm Song, cánh tay vung lên chuẩn tát thẳng xuống.
Trong lòng Hạ Châu Ngữ thấy cảnh , lập tức lóe lên một tia khoái trá báo thù.
Thế nhưng… cảnh tượng trong tưởng tượng xảy .
Bởi vì Hạ Tầm Song nhanh như chớp bắt lấy cổ tay ông , khiến cái tát thể nào hạ xuống .
Hạ Vĩ Tài trừng lớn mắt, dám tin. Ông giãy giụa rút tay, nhưng cổ tay bàn tay nhỏ nhắn kẹp chặt, tài nào thoát nổi.
“Con bất hiếu , một chuyến lên núi liền hóa thành hoang dã ? Ngay cả cha cũng dám chống đối ?”
Hạ Vĩ Tài giận dữ gào lên:
“Mày xem mày gì tay em gái mày kìa!”
thế! Chính là cảnh tượng mắt !
Những chiêu trò của Hạ Châu Ngữ, xảy bao nhiêu .
Nguyên chủ cô chèn ép đến tận xương tủy, còn đôi cha cặn bã thì mù mắt, mù cả tim, chỉ lời Hạ Châu Ngữ mà hề hỏi han nguyên do.
Mỗi đều là trách phạt, đòn roi, mắng c.h.ử.i dồn hết lên đầu nguyên chủ.
Để cô vướng một gia đình quái thai thế , thật sự là nực hết chỗ !
Mà nhập xác , thì từ giờ phút trở – Hạ Tầm Song tuyệt đối sẽ để bản sống uất ức, mặc chà đạp thêm một nào nữa.