SINH NHẬT TÔI, CON MỪNG KỶ NIỆM NGÀY CƯỚI CỦA BỐ VÀ MẸ KẾ - 8

Cập nhật lúc: 2025-06-04 15:29:34
Lượt xem: 2,954

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chưa chờ đầu dây bên phản ứng, dập máy.

 

Nhìn điện thoại gọi gọi , chặn bộ tắt nguồn.

 

mua hai con mèo mướp.

 

Trồng đầy hoa cỏ trong sân.

 

Hôm đó, bế mèo, tắm nắng ban công tầng hai.

 

Cảnh sát gõ cửa nhà .

 

Người giúp việc – Tiểu Trương lên bảo hai cảnh sát gặp , còn đang ngơ ngác.

 

Hỏi kỹ thì , Trần Hạo Nhiên và Trần Thiến vì liên lạc với suốt mấy tháng nên báo cảnh sát.

 

Cảnh sát gọi Trần Hạo Nhiên ngay mặt .

 

Một tiếng , hai em đó mặt trong sân biệt thự.

 

Phía họ là một ngờ tới…

 

Anh trai – Hứa Gia Thần.

 

Tiễn cảnh sát xong.

 

Ba dạo một vòng trong biệt thự, mặt đầy kinh ngạc.

 

Hồi lâu, Trần Thiến lắp bắp:

 

“Mẹ, giúp việc ở đây lương bao nhiêu một tháng?”

 

trừng mắt, thèm trả lời.

 

Mấy tháng gặp, trông hai đứa tiều tụy thấy rõ.

 

Trần Hạo Nhiên râu ria xồm xoàm, gầy rộc, quần áo nhăn nhúm.

 

Trần Thiến cũng tiều tụy, lông mày nhíu chặt.

 

cáu:

 

“Các tìm gì? Ở đây hoan nghênh, mời cho!”

 

Trần Hạo Nhiên vò đầu bứt tóc:

 

“Mẹ, lâu , giận cỡ nào cũng nguôi chứ? Vì đòi bán nhà, luật sư kiện con, của Nặc Nặc đang đòi ly hôn, mau rút đơn !”

 

Tháng , luật sư ủy thác gọi báo rằng Trần Hạo Nhiên kiên quyết dọn .

 

yêu cầu kiện.

 

bình thản:

 

“Nếu ba ngày nữa dọn , sẽ yêu cầu rút đơn.”

 

Trần Hạo Nhiên tin nổi , như thể ngờ tuyệt tình đến thế.

 

Lúc , Trần Thiến bước lên, chìa tay:

 

“Mẹ, tiền hồi môn hứa cho con ? Bây giờ con và Tống Minh nhận nhà , đang cần tiền trang trí.”

 

Ha ha.

 

Có tiền mua nguyên bộ trang sức vàng cho khác, mà còn nhớ đến 500.000 của ?

 

nhắc cô :

 

“Mẹ cô là Thu Khả. Muốn mua nhà hồi môn, tìm bà . Dù các cô hiếu kính cũng là bà . sẽ bỏ thêm đồng nào nữa.”

 

Trần Thiến đỏ mặt tía tai, gào lên chua chát:

 

“Bà tưởng tụi thèm tiền bà ? Bây giờ cho bà cơ hội, mà bà chịu xuống nước! Sau bà già , đừng mong tụi nuôi!

 

“Thực tế là, Thu giỏi hơn bà nhiều. Đẹp hơn, dịu dàng hơn! Đến đám cưới , ghế cha sẽ là ba và Thu! Còn bà – về , mặc kệ!”

 

Nói , cô hất tay áo bỏ .

 

Từng câu từng chữ của cô đều như d.a.o đ.â.m tim.

 

còn thấy đau như nữa.

 

phủi vai – như phủi bụi – nhà, liếc thấy Trần Hạo Nhiên mặt mày bối rối, và Hứa Gia Thần phía đang khoái chí xem trò vui.

 

À… suýt nữa thì quên mất .

 

—----

rõ – những năm qua Hứa Gia Thần sống dễ dàng gì.

 

Hắn bố chiều hư.

 

Bố từng bỏ tiền, nhờ vả xin cho một công việc .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sinh-nhat-toi-con-mung-ky-niem-ngay-cuoi-cua-bo-va-me-ke/8.html.]

lười nhác, xong, còn trốn việc.

 

Sau cải cách doanh nghiệp, trong đợt sa thải đầu tiên.

 

Thất nghiệp, bố bỏ tiền cho ăn nhỏ.

 

Ban đầu lời lỗ đủ sống.

 

Sau mở cửa hàng bán buôn thực phẩm, ăn khấm khá.

 

Vừa tiền, liền nuôi bồ.

 

Kết quả lừa sạch sẽ.

 

Vợ ly hôn, lấy gần hết tài sản còn .

 

Thấy , nhe răng :

 

“Gia Anh, bố bảo nhớ em, em về thăm. Anh đến đón em nè.”

 

cảnh giác.

 

Chuyện lạ là nguyên do.

 

Hắn tiếp:

 

“Thực , bố sớm giận em nữa . sĩ diện quá nên .

 

Ly hôn thì ? Hồi đó bố cổ hủ quá. Bây giờ ngoài đường ly dị đầy .”

 

cạn lời.

 

Giờ ly hôn , nên quên luôn ngày xưa c.h.ử.i thế nào ?

 

lải nhải, mất kiên nhẫn:

 

“Có gì thẳng, thì mời !”

 

Hắn tiến , xoa tay nịnh:

 

“Thật là… bố dạo dạo ngã gãy xương, bác sĩ thể liệt giường. Mẹ bảo em về chăm bố .

 

“Em luôn bảo bố thiên vị, giờ là cơ hội để gắn bó tình mà.”

 

suýt bật .

 

nhớ lầm – hai họ lương hưu cộng hơn 10.000 tệ/tháng. Chẳng lẽ thuê nổi hộ lý?”

 

Hứa Gia Thần nóng ruột:

 

“Nếu thuê, thì sống ? 62 tuổi , chẳng lẽ bắt ?”

 

Thấy ?

 

Dù bố già yếu, nhưng tiền trong tay vẫn là để dành cho con trai.

 

Ngày xưa, Trần Trạch Huy đ.á.n.h gãy xương sườn, họ chẳng giúp một câu.

 

Giờ cần chăm – nhớ đến con gái.

 

nhún vai:

 

“Chuyện của họ liên quan đến . về . Anh về .”

 

Thấy cứng rắn, nổi giận:

 

“Hứa Gia Anh, cho cô , hỏi luật sư. Dù bố từng đăng báo cắt đứt quan hệ với cô, cô vẫn nghĩa vụ phụng dưỡng họ!”

 

thản nhiên :

 

“Vậy cứ kiện . Tòa xử , . bản án – bỏ một xu.”

 

bảo Tiểu Trương đuổi cả hai khỏi nhà.

 

Thực tế, Hứa Gia Thần đó động tĩnh gì.

 

Hắn vốn là kẻ sợ phiền phức.

 

Hắn đưa bố một viện dưỡng lão rẻ tiền.

 

Chỉ một yêu cầu – đừng c.h.ế.t là .

 

thì còn sống nhờ lương hưu của họ.

 

Hai tháng , nhận một cuộc điện thoại lạ. Vừa nhấc máy, đầu dây bên vang lên một giọng khàn khàn khó :

 

“Anh Anh…”

 

Nghe thấy biệt danh mật lâu còn vang lên từ ký ức xa xôi…

 

cầm điện thoại, lặng lâu.

 

“Là bố đây… khụ khụ… bố chắc còn sống bao lâu nữa… trong lòng vẫn còn khúc mắc… khi , bố lời xin con…”

 

 

Loading...