Thẩm Tĩnh , nhẹ nhàng dạy dỗ, rằng khi yêu ai đó, dễ dàng phát hiện điều .
Anh cô với vẻ mỉa mai, khó thấy nhưng rõ ràng.
Đầy sự thờ ơ.
Ánh mắt Thẩm Tĩnh con mèo trong lòng , vui, trở quầy bar.
Thấy cô vẻ hờn dỗi, Chu Luật Trầm khẽ , tiếng hòa ba chữ “thanh nhất sắc” từ trong cổ họng, vang lên đầy gợi cảm.
Thỉnh thoảng, mặt Thẩm Tĩnh, cố tình vu.ốt ve con mèo, như trêu chọc cô.
Không gì lạ khi mèo thích nhất, sự dịu dàng đó, cùng cái sâu thẳm và mê hoặc, khiến mèo cũng như cho mê mẩn.
Phong thái của một tay chơi lãng tử hiện rõ.
Ngay cả con mèo cũng mà hóa thành tinh.
Thẩm Tĩnh càng lúc càng mạnh tay hơn khi dùng que đập đá.
Anh thật đáng ghét, cố tình chọc cô ghen.
Rõ ràng là cố ý.
Thẩm Tĩnh bực ném que đập đá , thèm động nữa.
Trần Dao đến bên cạnh cô, tựa quầy bar, “Anh chỉ cho nó vài , thế là quen .”
Thẩm Tĩnh thu ánh , bỏ đá ly thủy tinh, “Anh mùi cá ?
Đến mèo cũng thích ngửi .”
Trần Dao bật .
Cô nàng ghen thật .
Không chịu nổi khi thấy Chu công tử tán tỉnh với mèo.
“Bong bóng, đây.”
Trần Dao vẫy tay gọi con mèo trắng.
Con mèo vẫn còn vùi đầu lòng Chu Luật Trầm, lười biếng rên lên.
“Meo~”
Trần Dao móc một gói snack cho mèo từ túi quần, con mèo lúc mới lười biếng bước từng bước về phía Trần Dao.
“Đây là đàn ông của cô gái xinh , mày nhận ?”
Trần Dao đùa với con mèo.
“Meo~”
Mưa tạnh, Trần Dao bế mèo ngoài, “Nhóc con, chỉ thích nhị công tử thôi ?
Anh đối với mày đủ ?”
Thẩm Tĩnh sợ mèo, chỉ cần thấy con mèo gần Chu Luật Trầm là cô chẳng đến gần nữa.
Khi mèo , cô mới kéo ghế xuống bên cạnh .
Chu Luật Trầm đưa những ngón tay dài thanh thoát lên bài, động tác chỉ mất nửa giây, tao nhã dứt khoát.
Sau đó, khẽ đưa tay ôm eo cô, kéo cô gần hơn.
Anh nghiêng , giọng khàn khàn xen lẫn thở nóng rực phả bên tai cô, “Ghen ?”
Giữa những tiếng trò chuyện rôm rả của các tay bài, giọng trầm thấp, chỉ Thẩm Tĩnh .
Cô ngước , khi khẽ , cả lồng ng.ực như đang rung động.
“Một con mèo thôi mà, cần , Thẩm Tĩnh?”
Cô nhỏ giọng, mang theo chút hờn dỗi, “ chỉ sợ mèo.
Con mèo của cũng chẳng còn nữa, cha dượng ném mất .”
Bị ném ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-84.html.]
Hiếm khi thấy Chu Luật Trầm dịu dàng, đưa tay xoa nhẹ gáy cô, “Để bảo Trần Dao mang Bong Bóng cho em chơi, ?”
Thẩm Tĩnh cúi đầu, “Là mèo của Trần Dao.”
Anh chú tâm bài, , “Nó ngoan, sẽ khó em .”
Cô bĩu môi, “Anh chỉ giỏi chiếm đoạt thứ khác thích.”
Chu Luật Trầm thèm cô, “Em , thì sẽ là của em.”
“Không cần.”
Thẩm Tĩnh nén cơn buồn ngủ, tựa đầu lên vai , lơ đãng những lá bài của .
Câu chuyện của những xung quanh chỉ xoay quanh đầu tư, cô hứng thú .
Những con nhà giàu , cô hiếm khi gặp, nên cũng thiết.
“Đầu tư ?”
Giọng của Chu Luật Trầm vang lên trầm thấp ngay đỉnh đầu cô.
Thẩm Tĩnh lười biếng mở mắt, “Đầu tư cái gì?”
Anh khẽ đẩy quân bài, “Năng lượng mới.”
Cô cũng chẳng để tâm, chỉ ừ một tiếng, ngáp.
Nhìn cô ngáp, bộ dạng còn ngoan ngoãn, lười biếng hơn cả con mèo, hàng mi khẽ cụp xuống.
Làn da cô trang điểm, gương mặt nhỏ nhắn thoáng hồng, rõ ràng là nhờ chăm sóc chu đáo mà .
Chu Luật Trầm hạ giọng hỏi, “Còn buồn ngủ ?”
Cô gật đầu, “Ừm.”
Anh siết nhẹ eo cô, trầm giọng dỗ, “Đợi lát nữa về nhé.”
Cô , “Em đợi hai mươi phút nữa thôi.”
Ra vẻ lệnh chăng.
Chu Luật Trầm bật , “Thêm mười phút nữa ?”
Giọng trầm , nhưng mang một ý tứ thể từ chối.
Thẩm Tĩnh , liếc ngoài cửa sổ, “Được thôi.”
Chu Luật Trầm chẳng mấy để ý đến Thẩm Tĩnh.
Những bạn chơi bài cũng thấy gì bất thường, chẳng ai để tâm đến Thẩm Tĩnh.
Đối với họ, bên nhị công tử là ai thì chính là đó, đều tôn trọng và xen .
Mùi nicotine thoang thoảng trong gian.
Càng lúc Thẩm Tĩnh càng buồn ngủ hơn, vô thức áp mặt Chu Luật Trầm, chất liệu mềm mại của áo sơ mi càng cô cảm thấy dễ chịu hơn khi áp má.
Cô bám cánh tay của , đôi mắt dịu dàng dần trở nên mệt mỏi, ánh mắt loang loáng nước giấu nét tủi .
Chu Luật Trầm dường như đoán suy nghĩ của cô, bất ngờ đẩy đống bài mặt , tạo tiếng “lách cách” của quân bài và chip rơi , mặc kệ tâm trạng vui của mà đẩy hết về phía bạn chơi.
Mọi xung quanh hành động bất ngờ của cho ngạc nhiên, khí chùng xuống, cảm nhận rõ ràng rằng nhị công tử vẻ vui.
Chu Luật Trầm ngậm điếu thuốc, gương mặt lạnh lùng, “Bài .”
Nói lời cộc cằn nhưng gợi cảm c.h.ế.t .
Thẩm Tĩnh đống bài lộn xộn bàn, ngơ ngác hỏi, “Sao ?”
Anh ném chiếc áo vest lòng cô, kiên nhẫn nắm lấy cổ tay cô, “Về nhà.”
Đứng trong sân, Trần Dao theo, “Thế là chơi nữa ?
còn bàn nữa, tối ăn tối ở khách sạn nhé?”
Chu Luật Trầm vốn quen sự lười biếng, thèm đáp lời Trần Dao, chỉ nắm tay mỹ nhân của tiến về phía bãi đỗ xe.