Giọng chút biểu cảm, nhưng giống như phát hiện, Thẩm Tĩnh nuốt khan, nhét điện thoại gối chui lòng , gối đầu lên cánh tay , dịu dàng dỗ dành.
“Không ai cả, là trai thôi.”
Chu Luật Trầm liếc cô, đôi mắt thoáng nét thờ ơ, “Chơi với ?”
Chơi gì mà chơi, Thẩm Tĩnh nhẹ, “Anh chỉ hỏi em mua cao dán ở thôi.”
Chu Hướng Quần vẫn đang ở thôn Đồng xử lý vụ việc, và Chu Luật Trầm nhất quyết chịu nhượng bộ, đây?
Chu Luật Trầm kéo cô tựa thành giường, ngón tay thỉnh thoảng m.ơn tr.ớn lên vai trần của cô, tỏ vẻ lười biếng, “Em cũng tin lời đó ?”
Thẩm Tĩnh tin thật, “Anh muỗi đốt mà.”
Chu Luật Trầm nhếch mày, “Em nghĩ đủ để mua ?”
Thẩm Tĩnh nhíu mày, “Sao em .”
Anh mỉm , “Muốn quyến rũ ?”
Câu , mỗi gặp cứ nhắc đến chuyện quyến rũ.
Nếu vì cứ khăng khăng di dời ngôi nhà, cô cũng chẳng quan hệ gì với Chu Hướng Quần.
Cô điên đến mức dính dáng đến hai em nhà họ Chu, huống chi tính cách của Chu Hướng Quần kiểu sẽ ý với cô, cô thấy rõ nên chẳng nghĩ ngợi gì.
Thẩm Tĩnh ôm lấy eo Chu Luật Trầm, dụi đầu như đang nũng, vị công tử kiêu kỳ cần dỗ dành.
Tâm trạng chỉ khi dỗ ngọt, khi gương mặt lạnh lùng của mới tan .
“Anh phù hợp, em thích đồ để lâu, lý do gì để quyến rũ cả.”
Chu Luật Trầm nheo mắt, trong giọng chút trêu chọc, “Vậy thích tuổi trẻ ?”
Thẩm Tĩnh kéo cánh tay để thoải mái hơn, kéo chiếc chăn lụa bên cạnh đắp lên .
“Em thích tuổi trẻ, em thích Chu Luật Trầm.”
Nghe , chỉ nhạt.
“ mà còn trẻ ?”
Thẩm Tĩnh chống tay, nghiêng đầu .
Anh toát lên khí chất trưởng thành.
Dù hề nhuốm dấu vết của thời gian, nhưng cũng còn trẻ.
So với những đàn ông cùng tuổi, trông chững chạc hơn, toát lên vẻ quyền quý, lạnh lùng, như thể một sức hút vô hình nể sợ.
Cô đắm đuối đến ngây , nhướn mày, “Chu Hướng Quần gì với em?”
Thẩm Tĩnh ngần ngại, “Anh đang đ*ng t*nh.”
Chu Luật Trầm siết eo cô, giữ cô chặt , cúi đầu cắn nhẹ tai cô, “Là như thế , hửm?”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-83.html.]
Sáng sớm, dù buồn ngủ chút nào, Chu Luật Trầm vẫn tràn đầy năng lượng, kéo Thẩm Tĩnh đang ngái ngủ cùng đến câu lạc bộ chơi bài.
Anh rảnh rỗi nhưng vẫn thể dành thời gian để vui chơi.
Hai cùng qua con đường nhỏ trong vườn.
Từ xa, Trần Dao thấy họ, ghế sofa, chân vắt chéo, tay cầm một lon nước ngọt.
Chu Luật Trầm cầm ô, một tay ôm nhẹ eo Thẩm Tĩnh, một tay cầm ô.
Nhìn thấy Trần Dao cùng một phụ nữ khác, Thẩm Tĩnh tò mò hỏi, “Người bạn gái mà cưng chiều ?”
Trần Dao nheo mắt với cô, “Đừng như thế, quen cô .”
Quả thật, bên cạnh là một gương mặt xa lạ, vì ở đó.
Chu Luật Trầm đặt tay lên eo Thẩm Tĩnh, dẫn cô trong, “Đừng quan tâm đến .”
Thẩm Tĩnh cũng hỏi thêm.
Trong phòng bảy, tám , họ đang chờ Chu nhị công tử vị trí chủ chốt.
Anh lấy từ một hộp sô-cô-la, đặt tay Thẩm Tĩnh cho cô giải khuây.
Cô thích sô-cô-la, mà cũng chẳng .
Thẩm Tĩnh chiếc hộp bọc gói tinh xảo trong tay, khẽ cũng mở .
Con mèo của Trần Dao nhởn nhơ trong phòng, thấy Chu Luật Trầm là lập tức nhảy tới cọ sát, như bám dính lấy .
“Meo~”
Chú mèo trắng duyên dáng bước , dừng bên chân của Chu Luật Trầm, nũng.
Anh liếc con mèo, ánh mắt lạnh nhạt, “Lại đây.”
Con mèo trắng gọi liền thoải mái leo lên đùi , ngả ngớn.
Thẩm Tĩnh vốn chút ác cảm với mèo, liền lùi vài bước, đến gần.
Chu Luật Trầm, với sự quyến rũ toát từ từng đường nét, trở thành tâm điểm thu hút ánh , kể cả từ một con mèo.
Thẩm Tĩnh ở quầy bar, cắt lát chanh, chằm chằm con mèo trắng đang cọ quậy trong lòng .
Chu Luật Trầm thì bận đánh bài và trò chuyện, thỉnh thoảng nhếch môi , nụ của lơ đãng nhưng đầy mê hoặc.
Không rảnh tay để đùa với mèo, nhưng con mèo vẫn hiểu ý, nũng quá đà.
Chu nhị công tử, quả là phong lưu.
Thẩm Tĩnh bĩu môi, bưng ly nước chanh và đặt mạnh xuống mặt Chu Luật Trầm.
Thích mèo lắm ?
Tiếng hờn giận khe khẽ của cô lọt tai .
Chu Luật Trầm ly nước chanh, tay vuốt nhẹ lông con mèo trắng trong lòng, nụ thấp thoáng nơi khóe môi, “Sao em sở thích của ?”