Chu Luật Trầm cô.
Từ góc độ của cô, khuôn mặt nghiêng của đàn ông chút cảm xúc, từng đường nét rõ ràng, lạnh lùng.
“ với ,” Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng chống cằm, “Anh đừng bận tâm đến .”
Chu Luật Trầm nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm cô, dường như cô rõ.
Thẩm Tĩnh chỗ khác, khẽ mở miệng, “Do đàn tỳ bà mà thương, đến tìm bà học nghệ.”
Anh cô, “Bị rách ?”
Thẩm Tĩnh đáp, “Anh còn la .”
Chu Luật Trầm , “La hồi nào?”
“Chính là la đó,” Thẩm Tĩnh chút oán giận, “Giọng nặng.”
Anh cầm tay cô lên, nhẹ nhàng nắm lấy trong lòng bàn tay, “Để xem.”
“Ngón trỏ mất nửa móng, chảy nhiều máu.”
Thẩm Tĩnh giơ tay đến mặt , vẻ mặt đáng thương như một chú mèo con thương.
Chu Luật Trầm kéo cô lòng, để cô đùi, vui vẻ cầm ngón tay cô lên xem xét, “Thật đáng thương.”
Chẳng thấy chút xót xa nào, cứ như đang chơi đùa với chú mèo nhỏ thương.
Thẩm Tĩnh dùng tay kéo nhẹ cà vạt của , liền cúi xuống, bóng hình áp sát cô.
Bốn mắt giao , thở hòa quyện ở cách gần.
Gương mặt mỹ nhân nở nụ đầy quyến rũ, ngón tay chậm rãi vu.ốt ve cà vạt của đàn ông, đỗi mê hoặc, “Gì , Chu tổng?
Qua điện thoại lạnh nhạt với như , mà gặp mặt chịu nổi rơi lệ ?”
Chu Luật Trầm mím môi, khẽ , “Tự yêu quá đấy?
Thẩm Tĩnh nhếch môi, “Không ?”
Ngón tay mềm mại đùa nghịch cà vạt của , “Chu Luật Trầm, mối quan hệ bao dưỡng, ?
Em thích loại quan hệ .”
Anh , từ tốn châm một điếu thuốc, ngoài cửa sổ.
Trong lặng, chỉ hương nicotine thoang thoảng.
Thật sự, Thẩm Tĩnh đồng ý, Chu Luật Trầm cũng dây dưa với cô thêm.
Mối quan hệ mãi rõ ràng.
Nói yêu thì tới, nhưng đúng là chút cảm tình, chút ha.m m.uốn đối với cô.
Còn chuyện bao dưỡng, đề cập đến thứ hai.
Một cô chấp nhận, cũng chẳng buồn nhắc .
Cà vạt trong tay cô cuộn , gần như sắp thành một đóa hoa.
Chu Luật Trầm ngước , môi ngậm điếu thuốc, “Cứ kéo tới kéo lui đau tay ?”
Cuối cùng cô thu tay , “Anh trả lời em ?”
Qua làn khói lảng bảng, Chu Luật Trầm khẽ liếc cô, ánh mắt ánh lên chút gợn sóng, quyến rũ và lạnh lùng, “Yêu , cái khác thì cho .”
Câu của lạnh lùng, rõ ràng từ chối hy vọng xa vời.
Thẩm Tĩnh , “Em tiền, để em suy nghĩ thêm.”
Cô thực sự thiếu tiền, cha cô để một khối tài sản lớn, đủ cho cô sống sung túc cả đời.
cô từng đụng tài sản đó và cũng lâu kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-72.html.]
Cô chỉ cần sống thoải mái, tài sản đó là điểm tựa vững chắc mà cha để cho cô.
Cô cũng sợ Phùng Kiến , vì thể tránh khỏi việc ông sẽ bám riết lấy cô.
Chu Luật Trầm hề hỏi thêm về chuyện tiền bạc của cô.
Điện thoại của đổ chuông, Chu tổng bận rộn.
Thẩm Tĩnh thấy chú ý đến , liền mở cửa xe và rời .
Cô còn phơi cà rốt, chẳng hứng thú gì chơi trò đùa với , khi chẳng chút chân tình nào, chỉ là đôi ba câu đùa vui giải sầu.
Nhìn .
Bầu trời tối dần, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng con đường nhỏ.
Chiếc Maybach rời khỏi thị trấn.
Thẩm Tĩnh sân và chạm mặt Ngụy Túc Lâm.
“Em về cùng ? Ở đây gì, máy sưởi, tối đến ngủ thoải mái ?”
Thẩm Tĩnh khoanh tay, cúi đầu , “Lắp cho bà máy sưởi .”
Một câu vô tình trở thành nguồn cảm hứng cho Ngụy Túc Lâm, “Đợi đấy, mai cho đến lắp ngay, để bà thấy tấm lòng của .”
Trong bữa tối, món chính vẫn là củ cải.
Cụ bà Hứa thích ăn nhạt, ít dầu ít muối.
Thẩm Tĩnh thường xuyên gọi đồ ăn ngoài.
Bà Hứa nhận bát cơm mà Thẩm Tĩnh bới sẵn, nhưng động đũa, “Có quen nhà họ Chu ở Thượng Hải ?”
Thẩm Tĩnh xuống, “Sao bà là nhà họ Chu?”
Cụ bà Hứa sống hơn bảy mươi năm, ánh mắt tinh tường, chỉ cần ánh mắt là nhận tình cảm giữa họ.
“Chẳng là bạn trai cãi với cháu , ánh mắt là bà đoán ngay, giả vờ đắn cũng chẳng qua nổi mắt bà.”
Thẩm Tĩnh ngạc nhiên sự thẳng thắn của bà, một lúc khẽ lắc đầu, “Anh vẫn là bạn trai.”
Bà Hứa tiếc lời phê bình, “Nhìn mặt thấy vô tình bạc nghĩa.”
Thẩm Tĩnh đặt đũa xuống, giơ ngón tay cái tán thành.
“Bà thật là tinh mắt, cháu cũng nghĩ .”
Trái tim và cơ thể Chu Luật Trầm, dường như là hai linh hồn tách biệt.
Bà Hứa Thẩm Tĩnh, “Loại thích hợp để bàn chuyện hôn nhân, đừng để chịu thiệt thòi.”
Sau đó, Chu Luật Trầm .
Quyết tâm di dời nhà của bà Hứa của hề lay chuyển.
Vì Thẩm Tĩnh đang sống trong đó, Ngụy Túc Lâm cũng dám cho đội thi công việc.
Ngày nào cũng đến, cuối cùng lắp xong máy sưởi.
bà Hứa là dễ chuyện, bà thèm để ý đến họ.
Tập đoàn Ngụy vẫn tiến hành thi công, dân làng xung quanh bắt đầu trách cứ bà Hứa bướng bỉnh, từ chối cả tiền đưa.
Bà Hứa tìm một chiếc điện thoại nút bấm cũ kỹ.
Tuổi già , dùng công nghệ.
“Bé Tĩnh đây,” bà Hứa gọi Thẩm Tĩnh, “giúp bà mở máy, bà gọi đến.”
Thẩm Tĩnh cầm lấy, bật máy.
Tiếng nhạc khởi động vang lên lớn.