Trên đỉnh đồi phía bắc,  một nhà hàng ẩn .
Thẩm Tĩnh tựa  bàn  trong đình nghỉ chân,   biển  trải dài khắp núi.
Sương mù lơ lửng  trời, tạo nên khung cảnh  rực rỡ   đến nao lòng.
“Để ông nội   ở Bắc Kinh mà lộng hành như thế, ông  sẽ đ.á.n.h  hai roi đấy.”
Phía đối diện, Chu Luật Trầm  bóc cam   nhạt.
Đóng cửa phòng sách,  gia quy,  đuổi đến chùa, chép kinh văn.
Đó là hình phạt nặng nhất mà nhà họ Chu dành cho .
Nếu  chịu những điều đó vì cô, thì cũng chẳng .
Dù Chu Chiêu Bình nghiêm khắc, cây roi trong tay ông  bao giờ thực sự đ.á.n.h xuống.
Bề ngoài ông uy nghiêm là thế, nhưng  mặt con cháu, ông  chẳng nỡ  tay.
Đặt từng múi cam  bóc  tay cô.
Thẩm Tĩnh ăn cam, nước cam chảy   ướt đầu ngón tay.
Chu Luật Trầm cúi xuống, cẩn thận dùng khăn ướt lau tay cho cô: “Anh  chừng mực.”
Ở Bắc Kinh,   thích phô trương, nhà họ Chu cho  xe gì,  chỉ lái xe đó.
Không khoa trương,  ồn ào.
“Giả sử tin tức  lộ  ngoài,  tiêu đời đấy.
Lúc đó, cả cư dân mạng sẽ   là ai.
Mà ông nội … là nhân vật trong giới chính trị…
Khụ khụ…”
Cô  đến đây thì  sặc, câu  dang dở.
Thật , cái tên “Chu Luật Trầm” nếu   là   ăn lớn  các doanh nghiệp chú ý, thì  ít  trong nước  đến.
Mấy câu chuyện bên lề về , chỉ  khi  xuất hiện ở nước ngoài mới  truyền thông để mắt tới.
Chu Luật Trầm nhếch môi,  chậm rãi: “Tiền của ,  liên quan đến ông .”
Câu  khiến Thẩm Tĩnh  thể phản bác.
Cô chống cằm, lặng lẽ   đang gọt cam.
Cô vốn  thích ăn cam, vì lột vỏ sẽ  bẩn tay.
    thể từ chối đôi tay từng điều hành cả một thế giới thương mại của  khi đang chăm chút lột từng múi cam cho cô.
 là… xa xỉ thật.
…
Trong Tứ Hợp Viện
Ở tòa Kính Đài Các.
Trên bàn , một bức thư pháp Hành Thảo với nội dung “Tứ Trà Thiết”  đặt ngay ngắn.
Chiếc bút lông  từ lông dê  mềm mại, từng nét bút của Chu Hướng Quần vô cùng sắc sảo, kiểm soát lực tay một cách  hảo, từng nét bút vẽ nên một tác phẩm  chỉnh mà  chút thừa thãi.
Trang Minh bước lên  giúp mài mực, nhưng Chu Hướng Quần khoát tay: “Để  tự .”
Trang Minh đặt bút xuống, lùi , chờ  mở lời.
 vị đại công tử    hỏi ngay.
Chu Hướng Quần lấy  một tờ giấy tuyên, đặt lên bàn, dùng trấn giấy cố định, đổi sang bút lông  từ lông sói để  chữ Liễu.
Con   nghiêm túc, tỉ mỉ, mỗi khi chuyển thể loại thư pháp đều   một cây bút phù hợp.
“Chu Luật Trầm giải quyết xong ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-407.html.]
Trang Minh đáp: “Ở Beverly Hills,    chút bốc đồng.”
“Bốc đồng?”
Lần đầu dọa cô gái sợ, cho nên  thứ hai ?
“Thế  định báo cáo với nhà họ Chu thế nào?” Chu Hướng Quần hỏi.
Trang Minh: “  theo ý ngài.
Ngài lớn nhất, ông cụ sớm giao quyền cho ngài, ngài là   tiếng .”
Chu Hướng Quần  thẳng dậy,  : “?
Lớn tuổi nhất?”
“Cậu đừng đùa.
  già.”
Trang Minh ngẩn , thầm nghĩ    ?
Thực ,  đúng là  già.
Dù  chăm chút vẻ ngoài, nhưng ở tuổi ngoài 30,  vẫn giữ  dáng vẻ phong độ, làn da trắng, khí chất đĩnh đạc.
Nụ  của  mang vẻ trêu chọc nhưng  nửa thật nửa giả.
Trước đây, nhà họ Chu    theo đại công tử, nhưng   phân vân.
Trang Minh liếc  một cái, ánh mắt  phần nghi ngờ: “Ngài  ý định gì ?”
Chu Hướng Quần: “ đồng ý .
Không  cô  là em dâu  ?”
Trang Minh  chút  chắc chắn: “Ngài quan tâm chuyện  quá .”
Chu Hướng Quần đặt bút lông xuống, ngẩng đầu: “Cậu nghĩ  ?”
“Có lẽ ngài đối xử với cô Thẩm  .” Trang Minh đáp thật lòng.
“Vì A Trầm.” Giọng Chu Hướng Quần lạnh hơn một chút.
“Trang Minh, đừng  lung tung.”
Trang Minh cảm thấy rùng , gật đầu, tự  bản   nên nhiều lời, dù  ý nghĩ gì cũng   tỏ .
Chu Hướng Quần thu dọn giấy tuyên: “Chuyện của cha  cứ để  .
Cứ tiếp tục căng thẳng thế , A Trầm và ông  sẽ  bao giờ  hòa.
Đám cưới nhất định  tổ chức, ông  nhất định   mặt.
Cô  quá hiểu chuyện, chắc chắn sẽ khó xử.”
Trang Minh tiếp tục gật đầu.
 ,  thật sự quá lo nghĩ.
“Cha   và A Trầm  giờ chẳng ăn ý với , cái c.h.ế.t của    vẫn luôn là một rào cản.
 thì khác, ông   ít khi trách mắng .”
Ông Chu Chính Lương , liệu  thương yêu nhị công tử  thì  .
 thích đại công tử thì chắc chắn, thậm chí còn xem như con ruột, từ nhỏ  động viên   Thụy Sĩ theo con đường kinh doanh.
Thấy Trang Minh vẫn  rời , Chu Hướng Quần bật : “Cậu  ở  ăn cơm ?”
Con  …
Trang Minh nhỏ giọng: “ nào dám ăn cơm của ngài, lỡ  cẩn thận  thành bữa tiệc Hồng Môn.”
Chu Hướng Quần  khẽ, khóe môi  nhúc nhích.