là sở thích của Lương Ánh Ninh, nghiện rượu, chỉ đơn giản là vì chán.
Bên cạnh chiếc xe bảo mẫu đậu .
Cửa xe tự động mở, mùi nước hoa nhẹ nhàng thoáng qua.
Ngôi nổi tiếng với đôi giày cao gót bước xuống xe.
Thẩm Tĩnh vốn liên quan gì đến Lục Tư Nguyên, nhưng đối phương chủ động gọi cô .
Lục Tư Nguyên vóc dáng cao ráo, nhờ đôi giày cao gót mà Thẩm Tĩnh, trông cô cao hơn hẳn.
“Cô cũng ở đây ?” Lời mang theo nhiều ẩn ý.
Gương mặt Lục Tư Nguyên mang nét xã giao của trong nghề, giả lả mà khách sáo.
Thẩm Tĩnh đáp, “Tất nhiên là đến đây để nghỉ ngơi.”
Lục Tư Nguyên đánh giá cô từ đầu đến chân, suy nghĩ thoáng qua thêm, cầm lấy túi từ tay trợ lý.
“Đi thôi,” Lục Tư Nguyên siết chặt túi xách, “Tuần , ông chủ Chủ sẽ cần gấp.”
Lương Ánh Ninh theo bóng dáng Lục Tư Nguyên, cố ý bắt chước giọng điệu lả lơi của cô , “Đừng để ông chủ Chu đợi lâu quá nhé—”
Thẩm Tĩnh khẽ cốc đầu Lương Ánh Ninh.
Lục Tư Nguyên gõ cửa phòng D9998.
Bước phòng Tổng thống xa hoa, nơi tụ hội một quý công tử của các gia đình danh tiếng, cô vén mái tóc dài, nhẹ nhàng vẫy tay chào hỏi, “Anh Lâm mới từ nước ngoài trở về, hôm nay cũng mặt ở đây .”
Ngụy Túc Lâm đang bận công việc, chỉ gật đầu đáp .
Lục Tư Nguyên đến Liên Hành tìm Chu Luật Trầm, vặn bắt gặp thư ký của chuẩn mang USB phòng.
Cô nhanh chóng xen và tự mang đến.
Chu Luật Trầm ngả ghế sofa, ngón tay lật giở từng trang tài liệu.
Lục Tư Nguyên nhấc tay , nhẹ nhàng đặt chiếc USB lòng bàn tay, “Em thấy cô .”
Ánh mắt Chu Luật Trầm trầm xuống.
“Thẩm Tĩnh,” Lục Tư Nguyên khẽ kéo ngón tay , tiếp tục, “Em còn tưởng ở cùng cô , rõ ràng từng sẽ chọn em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-37.html.]
Chu Luật Trầm thoáng liếc cô , “Khóc đến sưng mắt ?”
“Sưng thật đó.” Lục Tư Nguyên bộ oán trách, “Ban ngày em đến viện thẩm mỹ tiêm thuốc mới đỡ sưng, nếu gặp .”
Chu Luật Trầm nhẹ nhàng chỉnh lọn tóc mềm mại bên thái dương của cô, giúp cô vén tai, “Đừng gây chuyện.”
Hai từ “đừng gây” là lời nhắc nhở cô vượt qua giới hạn, ghét những phụ nữ thích gây phiền phức cho .
Lục Tư Nguyên hiểu ý .
“Em gây .” Cô ngước , dịu dàng hỏi, “Trong mắt , em là loại đó ?”
Anh khẽ nhếch môi, “Dĩ nhiên .”
Lục Tư Nguyên tự nhiều vượt quá ranh giới, lẽ thấy phiền.
Thay vì chia sẻ một đàn ông với khác, cô càng mất vị thế của , mất tất cả những gì mà cô dựa Chu Luật Trầm để đạt .
Trong làng giải trí, chỉ cần một chút sơ sẩy, sự nghiệp thể tàn lụi trong chớp mắt.
Cô thể cầu tình yêu từ , thậm chí dám nghĩ đến.
Cái cô cần là danh hiệu Ảnh Hậu quốc nội, là hợp đồng đại diện thương hiệu cao cấp, là tài nguyên thể giúp tên tuổi cô luôn nổi tiếng.
Sáng hôm đó, Thẩm Tĩnh vội vã về Tô Thành việc, tình cờ gặp Chu Luật Trầm đang rời .
Lúc họ ngang qua , cô thể ngửi thấy mùi nước hoa nữ tính dịu ngọt như hương kem .
“Hừ,” Thẩm Tĩnh cố ý hắt một tiếng, “Thơm ghê.”
Anh mở cửa xe, tỏ như thấy.
Thẩm Tĩnh liếc một cái thản nhiên bước ghế phụ của Lương Ánh Ninh, thắt dây an , ánh mắt rời khỏi bóng lưng Chu Luật Trầm.
Đến khi chiếc Mc.
Laren trắng lướt khỏi bãi đậu xe, Thẩm Tĩnh cúi mắt xuống, nét mặt chút buồn bã.
Lương Ánh Ninh tò mò, “Ai chọc giận cô thế, lộ liễu ?”
Thẩm Tĩnh gì, Lương Ánh Ninh cũng hỏi nữa.
Hai mươi phút , xe thể thao dừng cửa nhà họ Chu, định và tắt máy.
Chu Luật Trầm châm một điếu thuốc, tay cầm thuốc chống lên cửa sổ, tay áo sơ mi xắn lửng một cách lười biếng, vầng trán thoáng chút buông lơi khi vuốt mái tóc lên.
Một lúc , ngửi thấy mùi nước hoa vương .