Chu Luật Trầm giải thích rõ ràng, những gì nên cô , đều giấu kín, để tránh cô lo lắng.
“Chuyện ở đó khá phức tạp, nhằm .
Quốc tịch của ở đây, em hoảng hốt gì, bọn họ dám quá phận .”
Thẩm Tĩnh hiểu nhưng cũng chỉ đáp hờ hững:
“Ồ.”
Bàn tay xoa nhẹ mái tóc cô, nhưng đôi mày nhíu :
“Nếu kịp gọi điện, em thực sự sẽ đến Chicago ?
Nếu em xảy chuyện, ăn thế nào với ông và chị em?”
Cô nhạt:
“Hừ, mưa to như , khi nửa đường hối hận sân bay .
dại mà liều mạng vì .”
Anh bóp nhẹ má cô, khẽ, giọng mang theo chút chế giễu:
“ là cứng đầu.”
Bất ngờ, chiếc điện thoại đặt bệ tay vang lên.
Cuộc gọi đến hiện tên gọi — Joanna.
Thẩm Tĩnh liếc qua màn hình, ánh mắt chuyển ngoài cửa sổ:
“Cho dừng xe .”
Cô nhớ vẫn còn vé máy bay.
Ai đến trang viên xa hoa của để gặp Joanna tiểu thư chứ?
Trước đây cô từng xem báo chí New York đưa tin, dù phần lớn chỉ là thêu dệt, nhưng cũng lý.
Một câu “ruồi đậu trứng lành” đặc biệt hợp lý khi về Chu Luật Trầm.
Anh lướt ngón tay từ chối cuộc gọi, cô.
Thấy gương mặt cô tỏ vẻ giận dỗi, chỉ nhạt.
“Muốn dừng xe để ?”
Cô đáp:
“Trò chuyện thế là đủ .
về nước, , kiếm tiền và ăn cơm.”
Giọng thẳng thắn, dứt khoát.
Chiếc xe rời khỏi trung tâm thành phố, con đường dẫn đến trang viên Long Island.
Chu Luật Trầm từ tốn giơ tay gõ nhẹ lên tấm ngăn cách, hiệu cho tài xế dừng xe.
Thẩm Tĩnh đặt bánh quy xuống, cầm túi xách, nhanh chóng rời khỏi đùi , với tay mở cửa xe.
Động tác của cô dứt khoát, thậm chí còn đá mạnh cửa khi bước xuống.
Chu Luật Trầm chỉ cô, cô rời khỏi xe và bước :
“Joanna bạn gái .”
Cô khựng đôi chút, vẻ tạm tin lời một chút.
ngay đó, cô bĩu môi, vẻ mỉa mai:
“Cũng chẳng quan trọng.
Dù cũng động đàn ông của khác.”
Dáng vẻ bướng bỉnh thật khó chiều.
Chu Luật Trầm bước xuống xe, nắm lấy tay cô kéo về, giật luôn túi xách trong tay cô, ném cho tài xế:
“Đều đưa hết cho , cần nữa.”
Tài xế đón lấy túi, lời nào, lặng lẽ đầu xe rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-335.html.]
Đoàn xe phía cũng đồng loạt chuyển hướng rời khỏi.
Ánh mắt lạnh lẽo của Chu Luật Trầm đủ khiến tất cả hiểu rõ: nên đây quan sát, nếu sẽ chịu cơn giận của đàn ông lạnh lùng .
Thẩm Tĩnh hậm hực bước , Chu Luật Trầm thản nhiên chỉnh cổ áo, theo cô.
“Thẩm Tĩnh.”
Cô vẫn đầu.
Chu Luật Trầm sải bước nhanh hơn, vòng tay qua eo cô, bế bổng cô lên, mặc cho cô đ.ấ.m lưng và lầm bầm đầy khó chịu.
Đợi đến khi cô mệt mỏi, hai tay buông thõng, ngoan ngoãn trong vòng tay .
Anh chỉnh váy ngắn của cô, ngón tay vô tình lướt qua làn da cô, thở ám tràn ngập.
Cô khẽ run, rên lên khe khẽ:
“ về nhà.
Để về nhà báo cáo kết quả hội nghị với chị gái, để chị vui vẻ.”
Anh bước hỏi:
“Thật sự về nước?”
Cô nghiêm túc gật đầu:
“Phải về. Ở đây chỉ tốn tiền, chi phí đắt đỏ, đến taxi cũng hết ba ngàn đô.”
Câu của cô khiến chẳng để tâm chuyện tiền nong, chỉ bắt lấy ý :
“Thật sự về?”
“ .”
Cô lớn tiếng đáp .
Vài giây , hạ giọng, tiếng trầm thấp:
“Muốn về gặp thanh mai trúc mã của em ?”
Cô hít hít mũi, trả lời dứt khoát:
“, Tôn tổng là .”
Tôn tổng?
Chu Luật Trầm khẽ , ánh mắt sắc bén thoáng qua sự lạnh lẽo:
Cô đúng là một kẻ vô tâm.
Chu Luật Trầm ôm chặt cô, cố ý véo phần thịt mềm bên hông cô, khiến cô bật một tiếng kêu khe khẽ, như thỏa mãn một điều gì đó trong lòng .
Anh khẽ hỏi, giọng pha chút chế nhạo:
“Ồ?
Vậy lúc đích tiễn lên máy bay tìm ?”
Thì .
Lại lôi chuyện cũ tính sổ.
Thẩm Tĩnh khi hiểu rõ những gì xảy ở Chicago, chỉ hy vọng Tôn Kỳ Yến thể an về nước .
Cô nheo mắt , nửa đùa nửa thật:
“Anh ghen ?”
Thực sự mà , vẻ nhận cô lo lắng cho Tôn Kỳ Yến hơn cả chính bản .
Không thêm lời nào, Chu Luật Trầm đột ngột đặt cô lên nắp capo của chiếc xe, ép cô ngẩng lên đối diện với ánh mắt tối sâu thẳm của .
Hai bàn tay chống nhẹ lên nắp capo, dễ dàng khóa chặt cô trong vòng vây của .
Ngón tay khẽ nâng cằm cô lên, chân cô kéo nhấc lên theo một cách đầy chủ ý.
Anh cúi xuống, giọng trầm khàn, quyện lẫn chút cợt nhả:
“Em là kẻ vô tâm , lúc bên , lúc bên .”
Cảm nhận thở, giọng và ánh mắt quá gần, trái tim cô như ngừng đập trong một thoáng.