Làm hướng dẫn viên thì chứ !
Thẩm Tĩnh quen thuộc với nơi .
Đầu tiên, cô đưa ông Blair ăn món thịt hầm trong nồi gang, đó đến thăm Vạn Lý Trường Thành.
Khi mới leo đến Bắc Lầu 4, ông Blair dấu hiệu chịu nổi.
Cô kéo thấp mũ lưỡi trai, nhẹ nhàng :
“Làm cũng leo đến Bắc Lầu 8.
Người Trung Quốc chúng thường bộ lên Bắc Lầu 8, vì ở đó Hảo Hán Pha.”
Ông Blair, dù gần 50 tuổi, trỗi dậy tinh thần cạnh tranh:
“ nhất định xem thử Hảo Hán Pha .”
Thẩm Tĩnh từ tốn leo từng bước, vội vàng, còn động viên:
“Cố lên, ông Blair.”
Đây cũng là đầu tiên cô đến Trường Thành, cuối cùng cũng tìm một bạn đồng hành.
Vì thể hiện lòng tôn kính thầy giáo, cô giúp ông Blair đeo balo nước.
Còn trợ lý của ông bỏ cuộc từ Bắc Lầu 2.
Thân thể Thẩm Tĩnh cũng quá khỏe mạnh, nhưng cô vẫn kiên trì leo đến Bắc Lầu 8 để ngắm cảnh sắc hùng vĩ.
Cô đưa nước cho ông Blair.
Trong lòng thầm tò mò, chỉ vì một buổi học tại New York mà ông Blair ấn tượng sâu sắc với cô đến .
Có lúc cô tự huyễn hoặc rằng là một nhân tài xuất sắc, nên mới ông Blair chú ý.
Tuy nhiên, sự tự mãn nhanh chóng biến mất.
Cô hiểu rõ bản .
Người thường thương nhân chỉ xem trọng lợi ích, gì mà mục đích.
ông Blair đối với cô hề ý đồ nào khác, chỉ đơn thuần giúp cô trưởng thành.
Cuối cùng, ông Blair cũng leo đến Bắc Lầu 8, chỉ miễn cưỡng lên đến Bắc Lầu 5 bệt bậc thang, chống tay mặt:
“ thực sự chinh phục , quá dài, quá sức .”
Khi trở về New York, việc đầu tiên ông Blair là đến tòa nhà trụ sở của Liên Hành để gặp tổng tài:
“C.h.ế.t tiệt!”
Ông Blair vẫn ngừng than phiền về chuyến leo Trường Thành, rằng đôi chân của ông từ hôm đó cứ run rẩy mãi.
Chu Luật Trầm khẽ , giơ tay hiệu cho bảo vệ mang xì gà đến cho ông Blair.
Ông Blair nhận lấy, mỉm .
Chu Luật Trầm, với phong thái ôn hòa, nhã nhặn, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-299.html.]
“Lễ phép.”
Vị tổng tài trẻ tuổi của Liên Hành như một quân tử, nhưng là một trong những doanh nhân xảo quyệt và nham hiểm nhất Manhattan.
Ông Blair kể nhiều chuyện thú vị về Thẩm Tĩnh: họ , ăn gì, gì.
Chu Luật Trầm chẳng mấy quan tâm, chỉ tầng cao nhất của tòa nhà, xuống khung cảnh New York về đêm.
Dòng xe cộ ngừng chảy, ánh đèn rực rỡ tựa trời.
Anh búng nhẹ đầu điếu xì gà.
Trang Minh cầm chiếc bật lửa butane chuyên dụng, bật lửa đưa cho .
Chu Luật Trầm ngậm điếu xì gà, hút một , lưỡi khẽ xoay, nhả khói, hỏi:
“Thế nào, dạy dễ ?”
Ông Blair thoải mái rít một xì gà, trả lời:
“Với , Thẩm tiểu thư là một học trò hiếu học.
cô một khuyết điểm, theo cách của các , là cứng đầu.
khó để dẫn dắt cô đổi tư duy và cách quyết định.”
Chu Luật Trầm nghiêng đầu, ánh mắt hướng bầu trời đêm ngoài cửa sổ kính:
“Cô luôn một bộ quy tắc riêng, từng nếm trải đủ khổ đau.”
“Các câu ‘Không đ.â.m đầu tường thì đầu ’ ?” Ông Blair , thu hộp xì gà mà tổng tài trẻ tuổi tặng, cáo từ.
Trang Minh tự tay bỏ hộp xì gà túi giấy màu đen, hỏi:
“Ông thích Trường Thành chứ?”
Ông Blair xua tay:
“ tuyệt đối leo nữa.”
Trang Minh tiễn ông cửa:
“Nhị công tử lúc 10 tuổi cùng đại công tử bộ từ Gia Dục Quan đến Sơn Hải Quan, tổng cộng 2.283 km.
Ông cụ đo thời gian, nếu chậm, từ đầu.”
tính cách của Chu Luật Trầm vẫn khó lường, giống đại công tử cách nhẫn nại và kiểm soát cảm xúc.
Nghĩ , việc quản lý Liên Hành bao giờ chỉ dựa nhẫn nại mà cần quyền lực tuyệt đối.
“Nhà họ Chu thật nghiêm khắc với em họ.”
Trang Minh đáp , vì so với những gì từng trải qua, chuyện chẳng đáng gì.
“Thẩm tiểu thư là em gái của nhà họ Chu?
Là họ hàng của các ?” Ông Blair bất ngờ hỏi.
Trang Minh giữ vẻ mặt bình thản, nhấn nút thang máy:
“Không .”