Sau em cần gánh áp lực từ nhà họ Trần nữa.”
Có lẽ, Trần Dao chịu nổi việc cô tự ý quyết định, tin tưởng , lạnh lùng đến mức bỏ đứa con mà một lời.
Anh giận bản vì rơi nước mắt, vì thế khi lời chia tay, cực kỳ dứt khoát.
Anh chỉnh chăn cho cô, để cô ấm áp, lưng bước .
“Anh sẽ cho chăm sóc em đến khi em hồi phục xuất viện.” Trần Dao chỉ để một câu.
Khi Hình Phi xuất viện, cơ thể cô vẫn yếu.
Cô nhận một khoản tiền từ nhà họ Trần, cầm tiền đó, cô nước ngoài du lịch.
Chơi đến khi chán ngán, cô mới trở Thượng Hải.
Tình cờ, tại cổng sân bay, cô gặp Thẩm Tĩnh đang chuẩn trở về Bắc Kinh.
Cả hai đều dừng bước, ánh mắt chạm .
Họ mỉm , ôm .
“Thật sự lâu, lâu gặp , Tĩnh Tĩnh.
Ôm một cái, mềm mại, thơm tho quá!”
Mái tóc hồng của Hình Phi giờ còn, cô nhuộm vàng óng.
Màu tóc khiến gương mặt cô càng trắng bệch hơn.
“Tĩnh Tĩnh nhớ thường xuyên trở về nhé.”
“Biết mà.”
Thẩm Tĩnh hỏi về đứa trẻ.
Ai cũng những chuyện đau lòng nhắc , cô thể giúp gì, nên cũng hỏi han.
Thấy sắc mặt Hình Phi tái nhợt, cô chỉ nhắc nhở cô chú ý nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe.
Tình bạn của trưởng thành thường là những gặp gỡ thưa thớt.
Sau lời chào tạm biệt, Thẩm Tĩnh lên máy bay rời .
Cô vẫn nhớ rõ Trần Dao từng :
“Làm mà chia tay ?
Cô giận là dỗ, dù của của cô , đều dỗ.
Cô chia tay ư?
Không bao giờ!”
Chỉ là…
Giờ đây, Trần Dao đêm nào cũng ngủ gục những thùng rượu, uống thâu đêm, ngày thì cắm đầu công việc.
Hỏi về bạn gái, chỉ bĩu môi mở nắp chai: “Là đồ phụ nữ tệ bạc.”
Bạn bè trêu: “Không vui thì mà giành .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/si-me/chuong-294.html.]
Quen bao lâu ?
Lần thật sự định theo đuổi nữa ?”
Trần Dao uống cạn chai rượu: “ theo đuổi cái quái gì?
Lần nào cũng gặp thứ đàn bà cặn bã nhất.”
Bạn bè đùa, bảo đúng kiểu “não yêu đương,” nhưng nào cũng bỏ rơi.
Tết Nguyên Tiêu, nhà họ Chu tổ chức tiệc gia đình.
Người họ Chu cùng ăn cơm, trong đó Đại thái thái từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, mục đích là để gặp Chu Luật Trầm.
Chu Luật Trầm cạnh bà, với tư cách hậu bối, chậm rãi pha , động tác gọn gàng và nhịp nhàng khi rót nước.
Anh nhắc đến chuyện từ chối hôn sự, cũng đề cập bất kỳ điều gì liên quan.
Nhị thái thái luôn bênh vực Chu Luật Trầm, dịu dàng bảo vệ: “ phạt nó , nó sai thật, sai, nên chị đừng trách nó nữa.”
Đại thái thái lạnh lùng : “ thấy nó chút gì là ăn năn hối .”
Nhị thái thái vẫn giữ vẻ hòa nhã: “Chị chạy cả quãng đường đến đây, nhỡ mệt thì ?
Nó sẽ đau lòng, mà nó đau lòng thì bay bay về giữa trong nước và nước ngoài.
Chị đấy, máy bay dễ chịu gì.
Nó còn trẻ, chị đừng khổ nó, nó còn sinh cho chị một đứa chắt để bế nữa mà.
Tha thứ cho nó .”
Đại thái thái chẳng trông mong gì: “ kỳ vọng nó sẽ sinh cho chắt.
Quản lý gia nghiệp và giữ gìn danh tiếng là đủ .
Đừng hy vọng gì nhiều nó.”
Chu Luật Trầm cố nhịn , đích rót cho hai bà.
Đại thái thái nhấp , nhưng dù ngon đến , miệng cũng chẳng thấy thoải mái: “Phạt nó nhưng nó chẳng đổi.
Nó còn dám đe dọa , nếu còn can thiệp việc của nó, nó sẽ tiếp tục m.á.u bộ quản lý cấp cao của Liên Hành, thách thức đấy.”
Nhị thái thái hiệu Chu Luật Trầm tiếp tục rót , cố gắng dỗ dành Đại thái thái – một phụ nữ cả đời chinh chiến thương trường, giờ đây tính tình cứng nhắc, cố chấp.
Nếu dỗ dành, bà sẽ chẳng dễ dàng bỏ qua chuyện .
Đại thái thái thêm: “Không ít quản lý lâu năm của Liên Hành bất mãn với hành động của nó.
nó cứ càng ngày càng ngang ngược, tổn thương lòng tin của các chú bác trong nhà.
ngờ, còn âm thầm dọn dẹp hậu quả cho nó.
Ngay cả chuyện đổi nhân sự cấp cao, bên ngoài cũng chẳng ai .
Nếu tin tức lọt ngoài, các cổ đông nhỏ bán tháo cổ phiếu, thì nó liệu mà gánh chịu hậu quả.”
Nhị thái thái mềm mỏng: “Nó chắc chắn chuẩn đường lui mới dám tay.
Làm chuyện nó hành động bốc đồng, nghĩ đến hậu quả để giảm giá trị của Liên Hành?