“Cẩn thận!”
Giọng dễ của đàn ông vang lên từ phía .
Cánh tay Hạ Thiên Ca một lực mạnh kéo từ phía , cả cô ôm một vòng tay ấm áp.
Cô ngẩn ngơ một giây, thấy một tiếng rên nhẹ.
Hạ Thiên Ca ép lùi hai bước, theo bản năng giơ tay ôm lấy mặt.
“Đùng!” Cửa đẩy một nữa.
Vài đồng nghiệp xông : “Sếp!”
Hạ Thiên Ca lúc mới hồn: “Các mau bắt lấy thực thể thí nghiệm !”
Nói xong, cô đang ôm : “Tần Phong Hữu?”
Tần Phong Hữu dựa cả cô. Hạ Thiên Ca nghĩ đến tiếng rên nhẹ của lúc nãy, trong lòng cô chùng xuống: “Anh chứ?”
“Không …”
Giọng Tần Phong Hữu khẽ, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Hạ Thiên Ca mím môi, đẩy . Cô thấy lưng , quần áo rạch một vết lớn. Máu đang chảy từ vai xuống.
Thực thể thí nghiệm khống chế. Trên tay nó đang cầm một con d.a.o nhỏ lấy từ . Ánh mắt nó chằm chằm họ đầy hung tợn. Máu từ con d.a.o nhỏ ngừng nhỏ xuống.
Trong lòng Hạ Thiên Ca nảy sinh một cơn giận từng .
Cô nhanh chóng bước tới, mạnh mẽ lấy con chip khỏi đầu nó. Nhìn thấy vẻ mặt hung tợn của thực thể thí nghiệm lập tức dừng , mắt cũng nhắm , cô mới siết chặt con chip trong tay.
“Sếp, chị chứ?” Đồng nghiệp hỏi.
Hạ Thiên Ca trả lời, mà đầu về phía Tần Phong Hữu.
Mọi cũng theo ánh mắt của cô.
Lúc nãy họ xông , là vì thấy Tần Phong Hữu vốn đang yên tĩnh đợi ở ngoài, đột nhiên xông trong!
Lúc đó họ mới thấy, thực thể thí nghiệm trở nên hung hăng.
Anh thương, khuôn mặt tuấn tú chút tái nhợt, mang vẻ mong manh.
Ngực Hạ Thiên Ca phập phồng hai cái, cô lạnh lùng lên tiếng: “Anh đang gì ?”
Trong giọng của cô ẩn chứa một chút tức giận, dường như dọa Tần Phong Hữu.
Anh mở to mắt, trong đôi mắt phượng nhuộm một chút ấm ức: “ đến cứu chị.”
“Ai cần cứu?” Hạ Thiên Ca nghiến răng: “Đáng lẽ thể tránh , , chạy đến chỉ để thương vô ích!”
Tần Phong Hữu: “… À.”
Anh cụp mắt xuống, lông mi dài như cánh quạt khẽ rung hai cái, khiến mấy đồng nghiệp nữ đều cảm thấy đau lòng.
Họ nhịn mà đỡ cho : “Sếp ơi, thấy cũng là vì lo cho chị thôi mà.”
“ , thương , chị đừng trách nữa.”
“Chắc cũng sếp giỏi như . Cái đó gọi là lo lắng quá nên mất bình tĩnh mà!”
Nhìn thấy họ cứ đỡ cho Tần Phong Hữu, ánh mắt tràn đầy sự đau lòng, hiểu Hạ Thiên Ca càng khó chịu hơn.
Cô lạnh lùng với Tần Phong Hữu: “Đi theo .”
Nói xong, cô một căn phòng nhỏ bên trong.
Ánh mắt các đồng nghiệp nữ thương cảm Tần Phong Hữu theo cô. Cửa đóng , họ thể thấy tình hình bên trong.
Tần Phong Hữu đóng cửa , chằm chằm Hạ Thiên Ca.
Hạ Thiên Ca mím môi: “Ngồi xuống.”
Tần Phong Hữu ngoan ngoãn xuống.
Hạ Thiên Ca kéo ngăn kéo , lấy bông gòn và thuốc sát trùng, đến lưng, vết thương của .
May mà vết thương nghiêm trọng lắm, chỉ rách lớp da nông. phần da thịt đỏ tươi lật , trông vẫn chút kinh .
Hạ Thiên Ca nhíu chặt mày.
“Thiên Ca?” Tần Phong Hữu thấy phía động tĩnh, định đầu cô thì Hạ Thiên Ca ngăn .
“Đừng cử động lung tung.” Hạ Thiên Ca trầm giọng .
Tần Phong Hữu lập tức động đậy nữa.
Hạ Thiên Ca dùng bông gòn thấm thuốc cầm m.á.u bôi lên vết thương của . Nhìn thấy cơ thể Tần Phong Hữu khẽ run lên, cô hỏi: “Có đau ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-441-se-khong-co-ai-co-the-lam-ton-thuong-anh-duoc-nua.html.]
“Không đau.” Tần Phong Hữu .
Hạ Thiên Ca khẩy một tiếng, tin chút nào: “Không đau thì run cái gì?”
Tần Phong Hữu gì.
Ở góc độ của Hạ Thiên Ca, cô thể thấy biểu cảm khuôn mặt của Tần Phong Hữu.
Cô : “Để xem còn dám hùng nữa .”
Miệng , nhưng lực tay cô nhẹ nhàng hơn.
Tần Phong Hữu cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ vết thương, thậm chí nó còn lấn át cả cơn đau.
Anh nheo mắt .
Hạ Thiên Ca nhận sự bất thường của .
Sau khi bôi thuốc xong, cô vô tình thấy một vết sẹo lộ quần áo.
Cô tò mò vén một chút ở chỗ rách, thì thấy bên trong quả nhiên vết sẹo.
Hơn nữa còn chỉ một chỗ.
Những vết sẹo từ lâu, hòa màu da nên rõ lắm.
Hạ Thiên Ca theo bản năng chạm .
Mặc dù những vết sẹo rõ, nhưng cảm giác gồ ghề tay cô là thật.
Khoảnh khắc ngón tay lạnh của cô chạm , cơ bắp của Tần Phong Hữu đột nhiên căng lên, trong đôi mắt phượng toát ánh sáng nguy hiểm.
“Sao ?” Anh lên tiếng, giọng khàn.
“ thấy lưng vết thương.” Hạ Thiên Ca : “Anh nhớ là chuyện gì ?”
“Không là vết thương lúc nãy ?” Tần Phong Hữu hỏi khẽ.
“Không , hình như là vết thương từ lâu .” Hạ Thiên Ca .
Tần Phong Hữu lắc đầu: “Vậy .”
“Cũng , ngay cả là ai còn nhớ, chắc chắn cũng nhớ những vết thương .” Hạ Thiên Ca .
Cô nghĩ đến việc cảnh sát Tần Phong Hữu là hộ khẩu, thể là do ức hiếp.
“Không nhớ thì thôi, cẩn thận hơn một chút, sẽ ai thể tổn thương nữa.” Hạ Thiên Ca nhẹ nhàng , rụt tay : “Quần áo của rách , hỏi xem họ áo đồng phục mới nào , cho mặc tạm.”
Cô xong định ngoài, thì cánh tay đột nhiên một lực mạnh kéo , cả cô kéo lòng .
Hạ Thiên Ca bất ngờ, phịch xuống đùi .
Cánh tay mạnh mẽ của ôm lấy cô.
Hạ Thiên Ca ngẩn vài giây, cô cảm nhận thở của ở ngay gần, mặt cô lập tức nóng bừng: “Anh gì ?”
Vừa , cô định dậy, nhưng sức của Tần Phong Hữu lớn, ôm cô thật chặt: “Chị , sẽ ai thể tổn thương nữa. Có nghĩa là, chị đồng ý bảo vệ mãi mãi?”
Hạ Thiên Ca ngờ hiểu như , nhất thời gì.
Nói ý đó ?
đôi mắt đang lấp lánh ánh sáng, cảm thấy như chút tàn nhẫn với một mới thương để cứu cô.
Nói đồng ý ?
Cảm thấy chút đúng…
lúc Hạ Thiên Ca đang rối bời, cô thấy khuôn mặt tuấn tú của từ từ đến gần. Hơi thở ấm áp phả khuôn mặt cô, còn mang theo một chút mùi m.á.u và mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt, kích thích dây thần kinh của cô.
Đầu óc Hạ Thiên Ca lập tức trống rỗng.
Trước mắt cô chỉ khuôn mặt của ngày càng gần, gần đến mức thể đếm từng sợi lông mi của .
“Sao chị gì, Thiên Ca?” Giọng Tần Phong Hữu trầm thấp và khàn khàn.
Hạ Thiên Ca theo bản năng hé môi, nhưng thể một từ nào.
Tần Phong Hữu đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm.
Nếu cô thể cứ như , ở bên cạnh mãi mãi thì mấy.
Tần Phong Hữu nảy ý nghĩ đó.
Nên dùng cách gì, mới thể khiến cô đồng ý ở bên .
Trong mắt Tần Phong Hữu lóe lên một tia sáng.
Anh từ từ cúi đầu xuống, hướng về đôi môi đỏ mọng của cô…