Show Thực Tế Kinh Dị: Khán Giả Toàn Cầu Xem Tôi Chiều Hư Đại Lão - Chương 380: Thế giới tận thế: Tôi không thể ra ngoài

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-08-09 23:02:44
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Chờ một chút."

Hạ Thiên Ca .

Sắc mặt Hồ Tụng chùng xuống: "Còn chờ gì nữa, nếu cô dám , tự !"

"Anh gấp cái gì!"

Triệu Hoan túm lấy : "Anh Hạ Thiên Ca ."

Tần Phong Hữu Triệu Hoan.

lời Thiên Ca từ bao giờ ?

Triệu Hoan đối diện với ánh mắt của Tần Phong Hữu, tim run lên, nhanh chóng dời tầm mắt .

Đôi mắt phượng của Tần Phong Hữu khẽ nheo .

"Mọi chỗ đó." Hạ Thiên Ca để ý đến sự tranh cãi của họ, chỉ tay về phía lưng An Sơ Nguyệt.

Họ thấy, cách An Sơ Nguyệt xa, một cái cây, dường như một bóng cao lớn cứ ở đó .

Vì góc độ, họ thể rõ bóng cao lớn đó đang gì, nhưng họ thể thấy, bóng đó vẻ giống những nhiễm bệnh khác, những nhiễm bệnh khác đều lắc lư xung quanh, còn bóng đó, thì về cơ bản rời khỏi cái cây.

Nó giống như đang chờ đợi điều gì đó, giống như đang do dự điều gì đó, vẫn luôn .

Và An Sơ Nguyệt lúc rơi nguy hiểm.

Mặc dù võ nghệ của cô giỏi, nhưng dù cũng chỉ là bằng xưng thịt, cô thể đến đây, đường nhớ đối phó với bao nhiêu nhiễm bệnh .

Cũng may cô rèn luyện trong quân đội nhiều năm, trực giác kinh trong việc tránh né nguy hiểm, trong quá trình ngoài tìm Hạ Thiên Ca và họ, nhanh phát hiện điểm yếu của nhiễm bệnh, ban đầu mới thể tránh nhiều nhiễm bệnh như , đến mức đánh từ đầu đến cuối.

nhanh cô gặp những đột biến khó đối phó hơn.

Những đột biến chỉ sức mạnh lớn, mà thị lực và thính giác đều khác gì bình thường, một, hai thì còn dễ đối phó, nhưng thành đàn thì khó.

may mà những đột biến khả năng suy nghĩ của riêng , chỉ tấn công một cách mù quáng, nếu mất mục tiêu, cũng sẽ cố tình tìm.

Cho nên phần lớn thời gian An Sơ Nguyệt đường, thực là đang lẩn trốn.

Nếu thì cô cũng đến mức mất cả một đêm, mới đến chỗ của Hạ Thiên Ca và họ.

Kết quả ngờ đến đây, cô những nhiễm bệnh đông hơn mắt vây lấy.

Người nhiễm bệnh ở đây nhiều đến mức khó tin, và tại tập trung ở một chỗ .

Cô vốn định tránh , nhưng đột nhiên những nhiễm bệnh như phát điên lên, bắt đầu tấn công loạn xạ, vết thương, mùi m.á.u ngay lập tức thu hút những đột biến đến.

Có một thì hai, càng ngày càng nhiều nhiễm bệnh tấn công cô.

"Phù, phù."

An Sơ Nguyệt thở dốc.

Cô cảm thấy sắp đến giới hạn .

cô vẫn đang cố gắng chống đỡ.

Cô vẫn tìm thấy Quý Huân, thể từ bỏ ở đây!

"Vụt!"

Một nhiễm bệnh mắt đỏ ngầu, đột nhiên đẩy ngã An Sơ Nguyệt.

An Sơ Nguyệt phản ứng nhanh chóng, lập tức đá văng nó !

Người nhiễm bệnh đó đá văng , ngã xuống đất, gầm rú tóm lấy chân An Sơ Nguyệt!

Đôi móng tay dài dính m.á.u đó, nhắm chân An Sơ Nguyệt.

Gần như cùng lúc, bóng cái cây đó lao , tung một cú đá bay, thế mà đá bay nhiễm bệnh đang tóm lấy An Sơ Nguyệt ngoài!

"Em chứ?" Giọng quen thuộc, khiến mắt An Sơ Nguyệt nóng lên.

Bàn tay lớn kéo cô dậy, bàn tay cũng dính m.á.u đó, để dấu vết tay áo An Sơ Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-380-the-gioi-tan-the-toi-khong-the-ra-ngoai.html.]

An Sơ Nguyệt cảm thấy đáng sợ chút nào.

Cô gần như tham lam mặt nghiêng của , đá văng vài nhiễm bệnh nữa, ôm chặt lấy cô!

Những nhiễm bệnh đó, ngay khi ôm lấy An Sơ Nguyệt, như thể đột nhiên mất mục tiêu, qua mặt họ, loạng choạng rời .

"Lạ thật, tại chúng tấn công An Sơ Nguyệt nữa?" Hồ Tụng tò mò hỏi.

"Có lẽ là vì, chúng ngửi thấy mùi đồng loại Quý Huân." Hạ Thiên Ca chằm chằm Quý Huân, "Anh bắt đầu biến dị ."

Sau khi thấy những nhiễm bệnh rời xa họ, Quý Huân mới thở phào nhẹ nhõm, nhận đang ôm An Sơ Nguyệt, lập tức buông tay , đầu với giọng khàn khàn: "Bạn bè của em ?"

"Họ ." An Sơ Nguyệt , "Em tìm , nhưng trong phòng thí nghiệm, em liền nghĩ, lẽ trốn thoát. Cho nên em cứ , ngờ thực sự gặp !"

Cô tóm lấy cánh tay Quý Huân: "Sao chạy đến đây? Có của đội hộ vệ tóm lấy ? Anh thương nữa ?"

"Anh ." Quý Huân nặng nề , mang theo một chút tự giễu, "Bây giờ nên lo lắng là, hại khác thì đúng hơn."

"A Huân..."

"Không gì." Quý Huân tiếp tục nữa, "Đi thôi, tìm cho em một nơi an , em trốn hai ngày, lẽ thể rời khỏi đây."

Thấy Quý Huân vẫn chịu thẳng cô, An Sơ Nguyệt như cảm nhận điều gì đó: "Rồi nữa? Rồi sẽ cùng em chứ?"

Quý Huân gì.

Nhìn Quý Huân đang , An Sơ Nguyệt khựng .

Quý Huân kéo cô, đành dừng , nhưng vẫn giữ tư thế lưng với cô.

"A Huân, em." An Sơ Nguyệt nhỏ.

Quý Huân động đậy.

An Sơ Nguyệt cắn chặt môi, đột nhiên buông tay, nhanh vài bước đến mặt Quý Huân.

Quý Huân vội vàng tránh , nhưng An Sơ Nguyệt dùng sức kéo : "Anh còn trốn nữa?"

"Em đừng mặt ." Quý Huân thể tránh khỏi cô, chỉ thể cúi mặt xuống.

Một đàn ông cao hơn một mét tám, lúc giống như một đứa trẻ phạm .

An Sơ Nguyệt đau lòng chịu nổi.

Cô đưa tay lên mặt Quý Huân, nhưng tóm lấy: "Em sẽ sợ hãi."

"Không ."

An Sơ Nguyệt lắc đầu mạnh mẽ: "Anh là bạn trai của em, là em yêu nhất, bất kể biến thành thế nào, em cũng sẽ sợ!"

từ từ rút tay khỏi tay Quý Huân, vuốt ve khuôn mặt , từ từ xoay mặt .

Trước mắt, chính là nửa khuôn mặt thể thẳng.

Khuôn mặt bắt đầu phân hủy, m.á.u đỏ và mủ trộn lẫn , thể vẻ ngoài tuấn ban đầu nữa.

Hạ Thiên Ca ở đằng xa chú ý đến, mặt cũng nở những thứ giống như nấm.

Quý Huân là một mạnh mẽ, biến thành như , mà vẫn mất lý trí, thể thấy thể sẽ biến dị nghiêm trọng hơn.

"Được , đừng nữa."

Quý Huân kéo tay cô xuống, đầu ngón tay ngừng run rẩy, giọng khàn khàn.

"Đây là lý do, tại em thấy ?" An Sơ Nguyệt đau lòng chịu nổi, "Thực vẫn luôn ở bên cạnh em đúng ? Vừa khi em tìm , suýt nữa cởi xích nhiễm bệnh, là nhắc nhở em, nếu lẽ em nó tấn công ."

"...Chuyện đó quan trọng nữa."

"Sao quan trọng!" Các ngón tay của An Sơ Nguyệt siết chặt, "Rõ ràng nỡ rời xa em, sẽ ngoài cùng em!"

" em bộ dạng bây giờ xem, còn thể ngoài cùng em ?"

Ngay cả một đàn ông cứng cỏi như Quý Huân, giọng cũng run rẩy: "A Nguyệt, thể ngoài nữa..."

"Có thể! Chỉ cần chống đỡ qua hai ngày! Còn hai ngày nữa, đợi chúng rời khỏi đây trở về thế giới thực, sẽ còn như nữa!" An Sơ Nguyệt lập tức .

Lời cô còn dứt, thấy ánh mắt Quý Huân đổi, đột nhiên khuôn mặt co giật, lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn!

Loading...