Sau khi xác định việc thịt và xương xuất hiện trong phòng và cửa là do hãm hại, Hạ Thiên Ca nhất thời cảm thấy tâm trạng phức tạp.
Thấy Hạ Thiên Ca đang suy tư, ánh mắt Tần Phong Hữu khẽ lóe lên hai cái, xuống ghế, tiện tay kéo cô lòng: "Sao , dọa sợ?"
Hạ Thiên Ca lắc đầu: "Không đến mức đó." Cô ngừng , "Chỉ là em đang nghĩ, nếu thể ngoài, em nhất định thành lập tổ chức ngay lập tức, nếu nội bộ lẫn bên ngoài đều rắc rối, thật sự là một chuyện phiền phức."
Và cô ghét phiền phức nhất.
"Ừ, ngoài lập." Tần Phong Hữu , "Em lập như thế nào, đều em."
"Anh sợ em mang rắc rối cho ?" Hạ Thiên Ca nghiêng đầu , "Em thấy tổ chức của Lãnh Thương Lang , rắc rối nhiều lắm."
"Không sợ." Tần Phong Hữu tranh thủ lúc cô nghiêng đầu, hôn lên má cô một cái, "Có em ở đây, gì cũng phiền phức."
【Chịu nổi nữa !!】
【Cây chanh quả chanh, gốc chanh chỉ !】
【Không , sắp chua c.h.ế.t mất!】
"Chậc."
Hạ Thiên Ca rùng : "Nổi hết da gà ."
Tần Phong Hữu khẽ một tiếng, buông tay đang ôm cô : "Em ở trong phòng một lúc, tìm xem cô giấu thịt ở chỗ nào khác , ngoài xem, tránh để cô tay ở cửa phòng chúng ."
"Được." Hạ Thiên Ca gật đầu.
Tần Phong Hữu cầm lấy những miếng thịt ghê tởm từ tay cô, ngoài.
Hạ Thiên Ca một vòng quanh phòng, thấy thịt xương ở chỗ nào khác, lẽ Thời Tranh Nguyệt sợ quá lộ liễu sẽ phát hiện.
Một lúc , Tần Phong Hữu cũng trở về.
Hai ở trong phòng cả ngày, ăn hai miếng bánh quy nén, cũng tiết kiệm ít thể lực.
Tối hôm đó, họ một giấc ngủ vô cùng an .
Tuy nhiên, trong phòng của Thời Tranh Nguyệt thì khác—
Nửa đêm, Thời Tranh Nguyệt mới mơ màng ngủ, cảm thấy một luồng lạnh thổi mặt.
Cô mở mắt, đối diện với một đôi mắt đen ngòm, hai hốc mắt như lõm sâu , trông vô cùng kinh dị.
Thời Tranh Nguyệt sợ mất hồn, đang định la lớn, cảm thấy cổ họng lạnh toát.
Khí quản đ.â.m thủng.
Cô há to miệng, nhưng thể phát bất kỳ âm thanh nào, chỉ thể trừng mắt, cảm thấy hai cánh tay truyền đến đau đớn dữ dội.
Mắt rách như nứt , trong đầu hiện lên như đèn kéo quân, lướt qua đủ loại hình ảnh.
Tại như .
Tại ma nữ đến chỗ cô ?
Rõ ràng...
Máu nhanh chóng trào từ cổ họng, trong nỗi đau đớn tột cùng, cô nhanh tối sầm mắt , mất tri giác.
Cho đến khi chết, cô vẫn hiểu rốt cuộc chuyện là .
Sáng hôm , Hạ Thiên Ca và Tần Phong Hữu thức dậy, liền chuyện Thời Tranh Nguyệt chết.
Quân Lạc, cùng phòng với cô , là đầu tiên phát hiện. Sắc mặt cô hiếm khi còn vẻ thản nhiên, dù mở mắt thấy một cắt đứt tứ chi và cổ họng, mắt trợn trừng nhắm , ai mà tâm trạng vui vẻ chứ.
Mọi đến xem t.h.i t.h.ể của Thời Tranh Nguyệt. So với kinh hãi ban đầu, bây giờ họ bình tĩnh hơn nhiều.
"Lại ít một ." Tống Thanh Hứa thản nhiên , ánh mắt lướt qua t.h.i t.h.ể của Thời Tranh Nguyệt, "Xem chỉ ăn thịt thôi thể đảm bảo chúng sống sót nữa."
"Vậy bây giờ ?" Mặt Tô Mạc trắng bệch như một tờ giấy, "Không thể cứ ở đây chờ c.h.ế.t chứ!"
"Chờ c.h.ế.t tất nhiên là , lát nữa chúng tìm trong phủ xem manh mối nào ." Tống Thanh Hứa .
" cùng ." Tô Mạc lập tức .
Trong phòng thí nghiệm của họ, ngoài Tống Thanh Hứa , chỉ còn một Tô Mạc.
Chàng trai vốn kiệm lời , cuối cùng cũng bộc lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-347-thuc-nhan-gay-ong-dap-lung-ong.html.]
Họ ít nhiều gì cũng phó bản vài , nhưng bây giờ kẹt ở đây, dám tưởng tượng, chuyện tiếp theo còn khủng khiếp đến mức nào!
Tống Thanh Hứa mấy để tâm, gật đầu.
Hai họ đến tiền sảnh .
Trình Khanh Nhiên với Quân Lạc: "Tối nay em ngủ chung phòng với chị!"
Quân Lạc sững sờ, khóe môi khẽ cong lên, vươn tay véo má : "Chị với em bao nhiêu , bây giờ chúng đều là lớn, nam nữ thụ thụ bất , thể ở chung ."
" em yên tâm để chị ở một ." Trình Khanh Nhiên, vốn luôn lời Quân Lạc, hiếm khi tỏ mạnh mẽ như , "Nếu chị cho em ở chung, tối nay em sẽ ngủ cửa phòng chị, giúp chị canh gác!"
"Chị thấy em giúp chị canh gác, mà là chị giúp em thu xác thì đúng hơn." Quân Lạc cãi một câu, thấy vẻ mặt bối rối và tủi của Trình Khanh Nhiên, cô ngừng một chút bỏ .
Đi hai bước, cô dừng , đầu Trình Khanh Nhiên vẫn đang tại chỗ: "Không ?"
Trình Khanh Nhiên sững sờ, ngây ngốc ngẩng đầu về phía Quân Lạc, giây tiếp theo, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng khôn xiết, lập tức chạy theo!
【Từ từ nở nụ dì ghẻ】
【Cảm thấy thật ngọt ngào!】
【Lại ship một cặp nữa 】
Nhìn họ rời , Hạ Thiên Ca mới đầu với Tần Phong Hữu: "Chuyện của Thời Tranh Nguyệt, ?"
Tần Phong Hữu nhún vai: "Chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi."
"Anh cũng đặt thịt lên bệ cửa sổ của cô ?" Hạ Thiên Ca lập tức hiểu .
Tần Phong Hữu gật đầu.
Hạ Thiên Ca cau mày: "Không trong phó bản g.i.ế.c , như thế..."
"Cô là ." Tần Phong Hữu bình tĩnh .
" lỡ cô đoán thì ? Hoặc cần cũng thể g.i.ế.c thì ?" Mặt Hạ Thiên Ca trầm xuống, "Anh quá bốc đồng ."
"Anh ." Tần Phong Hữu thấy cô thật sự giận, vươn hai tay nắm lấy tay cô, "Nếu em thật sự lo lắng cho , chúng mau rời khỏi đây, là xong chuyện ?"
"Làm gì chuyện đơn giản như ." Hạ Thiên Ca xong, vẻ mặt trấn tĩnh của Tần Phong Hữu, cô dừng một chút , "Anh cách ?"
"Đi theo ." Tần Phong Hữu nắm lấy tay cô, dẫn cô đến nội viện.
Nội viện lúc im ắng.
Tần Phong Hữu kéo thẳng cô đến căn phòng bên cạnh phòng của Thẩm tiểu thiếu gia: "Chúng xem thử."
"Anh... chắc chắn chứ?" Hạ Thiên Ca nắm c.h.ặ.t t.a.y , "Cứ thế mà ?"
"Vậy phép trừ tà ?" Tần Phong Hữu hỏi.
Hạ Thiên Ca: "...Chẳng buồn chút nào."
"Được ," Tần Phong Hữu , "Vậy chúng gõ cửa ."
Vừa , thật sự vươn tay gõ nhẹ lên cửa.
Hạ Thiên Ca im lặng vài giây.
Cô cảm thấy nếu là khác ở đây, chắc sẽ đánh .
Gõ vài cái, Tần Phong Hữu mới : "Vào ."
Hạ Thiên Ca mang theo ý nghĩ "đằng nào cũng đến , c.h.ế.t thì c.h.ế.t chung" đẩy cửa bước .
Trong phòng trống rỗng, , chỉ cửa sổ mở toang.
Hạ Thiên Ca còn kịp thở phào, thấy Tần Phong Hữu bên cạnh "chậc" một tiếng: "Đáng tiếc."
Hạ Thiên Ca đầu: "Đáng tiếc cái gì?"
Tần Phong Hữu trả lời: "Đáng tiếc ban ngày thể gặp ma nữ ."
Hạ Thiên Ca: Người đáng đánh quá thì !
"Chúng tìm xem." Tần Phong Hữu , đóng cửa , đầu dạo trong phòng.
Hạ Thiên Ca cũng lướt mắt quanh phòng, cuối cùng ánh mắt rơi tủ quần áo dựa tường.