"Cậu cái gì?" Hồ Tụng đột ngột , kích động nắm chặt lấy hai cánh tay của Ân Như, "Cậu Tiểu Hoan thể tỉnh ư? Thật ?"
Ân Như ngờ Hồ Tụng đột ngột xông tới, sợ tới mức rùng , vội vàng lùi , "... ..."
"Hồ Tụng, đừng dọa ." Hạ Thiên Ca nhanh chóng bước tới gỡ Ân Như .
"A, cố ý!" Hồ Tụng lúc mới phản ứng , vội vàng buông tay , "Xin . mau , Tiểu Hoan rốt cuộc thế nào ?"
Ân Như nhanh chóng giữ cách với Hồ Tụng, nuốt khan một cái mới khẽ , " quan sát kỹ tốc độ tim đập và tình trạng nhãn cầu của cô . Cô vẫn một chút phản ứng với âm thanh, cho thấy hôn mê. nếu cứ thế chờ đợi cô tỉnh , đợi đến bao giờ, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?" Giọng Hồ Tụng kìm mà cao lên.
Giọng Ân Như càng nhỏ hơn, "Trừ khi thực hiện... kích thích đặc biệt."
"Kích thích đặc biệt?" Lần là Hạ Thiên Ca lên tiếng, "Kích thích đặc biệt là như thế nào?"
"Đó là phản ứng căng thẳng bẩm sinh đối với âm thanh lớn hoặc khi gặp nguy hiểm, kết hợp với một liệu pháp vật lý. Có thể sẽ hiệu quả, nhưng cũng thể gây di chứng..." Ân Như ngước mắt Hồ Tụng nhanh chóng cụp mắt xuống, "Người nhà cần suy nghĩ kỹ."
"Di chứng là gì?" Hồ Tụng chỉ chú ý đến từ .
Ân Như mím môi, "Có khả năng chậm thời gian tỉnh , hoặc... chịu nổi mà gây suy tim."
"Suy tim?" Hồ Tụng lảo đảo, lập tức , " đồng ý!"
Anh đầu Triệu Hoan, " thể từ từ chờ, chờ cô tỉnh , nhưng thể để cô gặp nguy hiểm đến tính mạng!"
" mà..." Hạ Thiên Ca dứt lời Hồ Tụng cắt ngang.
"Cô đừng khuyên nữa, tuyệt đối sẽ đồng ý!" Hồ Tụng gầm lên.
" nếu cứ như thế, cũng nghĩa là sẽ an tuyệt đối, đúng ?" Hạ Thiên Ca hề dọa, sang hỏi Ân Như.
" . Nếu quá lâu, một vẫn còn một chút ý thức như cô Triệu sẽ rơi tuyệt vọng vì thể tỉnh , thể sẽ mất ý chí sinh tồn." Ân Như thành thật .
Sắc mặt Hồ Tụng đột nhiên xám xịt.
"Cái cũng , cái cũng , đây..." Hồ Tụng lẩm bẩm.
"Thực , nghĩ, chi bằng các vị hỏi ý kiến của bệnh nhân?" Ân Như đề nghị.
"Hỏi bằng cách nào?" Hạ Thiên Ca hỏi.
Ân Như đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng với Triệu Hoan, "Cô Triệu, bây giờ một phương pháp thể cứu cô, nhưng cũng thể khiến cô gặp nguy hiểm. Cô sẵn lòng thử ?"
Tất cả đều nín thở.
Trong sự tĩnh lặng, máy đo nhịp tim đột nhiên đập mạnh hai cái.
"Tiểu Hoan!"
Hồ Tụng trợn tròn mắt.
nhanh đó, máy đo nhịp tim trở về trạng thái bình thường.
"Xem , cô đưa lựa chọn ." Hạ Thiên Ca bình thản , cô Hồ Tụng, "Triệu Hoan là một tính cách quật cường, cô sẽ cam tâm giường cả đời, bất lực như thế."
Hồ Tụng nắm chặt hai bàn tay.
Anh cúi đầu, mu bàn tay nổi gân xanh, dường như đang đấu tranh tâm lý cực lớn với chính . Một lúc , ngẩng đầu lên, Ân Như khàn giọng , "Vậy thì phiền ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/show-thuc-te-kinh-di-khan-gia-toan-cau-xem-toi-chieu-hu-dai-lao/chuong-330-lieu-phap-kich-thich.html.]
Ân Như gật đầu. Khi về việc điều trị, chứng sợ xã hội của dường như biến mất, đó là sự chuyên nghiệp của một bác sĩ, "Tiếp theo, nhà cần hợp tác với để điều trị cho bệnh nhân. Trong quá trình điều trị, thể bệnh nhân sẽ phản ứng, hoặc thể . dù là trường hợp nào, đau khổ nhất là bệnh nhân, mà là nhà."
Ân Như Hồ Tụng, " hy vọng trong quá trình điều trị, thể kiên trì, đừng bỏ cuộc giữa chừng."
" sẽ ." Hồ Tụng nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Hoan, "Vì Tiểu Hoan, dù đau khổ đến , cũng sẽ kiên trì đến cùng."
"Vậy thì bắt đầu . liên hệ phòng trị liệu . Một thiết lấy từ đó." Ân Như rời .
Hạ Thiên Ca Ân Như rời , Hồ Tụng đang cúi đầu Triệu Hoan, đến lưng , "Như Ân Như , cần vực dậy tinh thần , vì chính bản , và cũng vì Triệu Hoan."
" ." Ngón tay Hồ Tụng siết chặt từng chút một, "Chỉ cần còn một tia hy vọng, tin Tiểu Hoan cũng sẽ từ bỏ."
"Vậy thì ." Thấy Hồ Tụng quyết tâm, Hạ Thiên Ca thêm gì nữa, cùng Tần Phong Hữu rời .
Những ngày đó, Hạ Thiên Ca gần như bận rộn với việc chụp tạp chí.
Để ngăn chặn chuyện hôm đó tái diễn, mỗi ngoài, Hoàng Mao đều đích đến đón cô, đưa cô về nhà, cũng xảy chuyện gì nữa.
Trong thời gian rảnh, Hạ Thiên Ca còn ghé qua trại trẻ mồ côi.
cô gặp An An.
Viện trưởng với cô, An An chú ruột đón về.
"Chuyện xảy đầy một tuần khi cháu đưa bé đến. Lần cháu nhắc với , bố đứa bé đều mất, nhờ tìm giúp bé thanh toán tài sản. Ta mới tìm thì chú ruột bé đến, là nỡ để cháu gái ở đây nên đưa bé về."
Hạ Thiên Ca nhíu mày, "Lần cháu đến, chú ruột bé còn nuôi, bây giờ đổi ý?"
"Ta cũng nữa. dù cũng là chú ruột, đầy đủ giấy tờ, xét cả tình lẫn lý, chúng cũng lý do gì để giữ bé ." Viện trưởng , "Có lẽ là đột nhiên nghĩ thông suốt chăng, dù cũng là m.á.u mủ ruột thịt."
Hạ Thiên Ca mím môi.
Cô nghĩ . Nếu thật sự là m.á.u mủ ruột thịt, thì ngay từ đầu khi cô tìm đến, họ nên nhận nuôi An An, chứ đợi đến bây giờ.
Chỉ sợ là họ mưu đồ khác.
Trên đường về, Hạ Thiên Ca suy nghĩ một lúc, bảo tài xế rẽ đến nhà chú ruột của An An.
Cô lên lầu, gõ cửa một lúc lâu cũng thấy ai mở.
Cuối cùng, một hàng xóm thấy tiếng động mở cửa , "Cô đừng gõ nữa, cả nhà họ chuyển !"
"Chuyển ?" Hạ Thiên Ca giật , "Chuyện khi nào ?"
"Mới mấy ngày thôi, còn thuê cả công ty chuyển nhà, chuyển gấp, chỉ một ngày là hết." Người hàng xóm , "Cô là nhà của họ ?"
" là... bạn của trai ." Hạ Thiên Ca .
"Anh trai? Không mất ?" Người hàng xóm cũng loáng thoáng vài chuyện.
Hạ Thiên Ca ừ một tiếng, ánh mắt lóe lên, hỏi, " con gái của họ nhận nuôi , cô thấy ?"
"À, cô bé đó hả, thấy. chỉ ở một ngày, theo cả nhà họ chuyển luôn." Người hàng xóm .
Hạ Thiên Ca nheo mắt.
Quả nhiên là vì nhận nuôi An An nên họ mới đột nhiên chuyển .
Rốt cuộc là chuyện gì khiến họ vội vàng rời như thế?