4.
"Chuyện ."
Sau khi quản sự lui xuống, và Lâm Thanh Từ cùng phân tích độ tin cậy của thông tin .
Lâm Thanh Từ : "Hiện tại Long Hổ Sơn đang lớn mạnh, Mao Sơn suy yếu, nếu tay, thì là chúng đối phó với Long Hổ Sơn mới ."
"Hơn nữa, bây giờ những em vẫn còn sống đời , chỉ vài Trưởng lão trong phái Mao Sơn." khẽ khảy những mảnh hương trong lư trầm, "Sao em cứ cảm giác, chuyện giống như do nhà gây ?"
Lâm Thanh Từ im lặng, nhưng qua thái độ của , vẻ như cũng đồng tình.
"Xem , cảm thấy em sống quá lâu ." bước đến bên tấm gương nước, dung nhan vẫn còn trẻ trung của trong gương, khe khẽ tự giễu, " là thành lão bất tử ..."
Chuyện chiếc gối sứ và Giao Nhân còn bắt đầu điều tra, ngày hôm , ở Kinh Châu xảy chuyện.
"Không hiểu dạo cứ tin báo mất tích." Lạc Phi uống liền ba bát nước sâm, cảm thấy vẫn khát, "Diệu Hoa, đừng múc nữa, đưa hẳn cái chum cho ."
Diệu Hoa bất lực , gật đầu, cô bé liền đưa cái chum và cái muôi gỗ cho Lạc Phi.
"Sao , dạo Kinh Châu nhiều mất tích lắm ?" cầm một chùm nho, từ tốn ăn, "Sau vụ Đào Ngột, chẳng vẫn luôn yên bình ?"
"Ai , nhưng Kinh Châu đất rộng, đông, năm nào cũng mất tích. Lạ là năm nay nhiều bất thường, hơn nữa đều tập trung tháng Tám." Lạc Phi uống cạn chum nước sâm, cảm thấy thoải mái hơn, chạy ăn trái cây cùng , "Bên Lưu Dung Dung bận quá nên đẩy các vụ án sang cho chúng , thật kỳ lạ, dạo Phòng Đặc Nhiệm Số 1 ngoài tìm chó tìm , chẳng còn việc gì khác để ."
Lâm Thanh Từ đẩy cửa bước , đặt một đĩa Hoàng Trung Lý lên bàn: "Mất tích những như thế nào?"
Lạc Phi nghĩ một lát: "Anh , hình như đủ lứa tuổi, nam nữ già trẻ đều ."
hỏi: "Có tìm ai ?"
Lạc Phi lắc đầu: "Chưa. Chúng cũng mới bắt tay điều tra lâu, hiện tại đang rà soát ở các nhà ga, bệnh viện và những nơi khác."
gật đầu, cũng quá bận tâm, chuyện tìm như thế cần đích mặt.
" , Tiểu Phi." lật bàn tay, một chiếc hộp gỗ đàn hương xuất hiện giữa trung, "Đây là thứ nhà họ Tô gửi đến."
"Thứ gì thế?" Lạc Phi lau tay, cầm lấy hộp gỗ mở , bên trong là một đóa sen trắng tinh khôi màu vàng rực rỡ, "Cửu Vĩ Tề Hà, đây chẳng là bí bảo của nhà họ Tô, Tô Uyển lấy trộm ?"
đáp: "Hoa sen vốn là một cặp, một đóa đặt ở từ đường nhà họ Tô, đóa còn do Tộc trưởng cất giữ. Bọn họ bên ngoài là chỉ một đóa thôi. Bây giờ, Tộc trưởng Tô Lê mang đóa sen đến để xin , mong buông tha cho nhà họ Tô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-phu-the-tru-yeu-luc/giot-le-giao-nhan-chap-4.html.]
Lạc Phi cầm đóa sen tay, xoay xoay : "Tô Lê cũng bản lĩnh nhỏ, đến đây xin xỏ ."
hỏi: "Vậy tính ?"
Lạc Phi đặt đóa sen trở hộp, đưa cho : "Đẹp lắm. Đặt ở mộ sư phụ ."
"Được." cất hộp , xem Lạc Phi còn gây rắc rối cho nhà họ Tô nữa.
"Thôi, cũng ăn , đồ cũng nhận , đến lúc về việc." Lạc Phi lười biếng dậy, khỏi ghen tị , "Vẫn là sư tỷ ở đây sướng nhất."
bật : "Là do tự , quản lý thì thấy khó chịu."
Lạc Phi lưng , vẫy tay với : "Sư tỷ cũng , quản thì khó chịu. Đám tiểu tử của Mao Sơn, bao giờ chị mới chịu buông tay, sống thảnh thơi ở Đảo Ly Trần và Kim Ốc Tàng Kiều hơn ?"
Nhìn bóng lưng phóng khoáng của em , bất lực Lâm Thanh Từ. Một một cứ rũ bỏ trách nhiệm, nếu cũng quản nữa, môn phái mà sư phụ để .
Ba ngày thoáng chốc đến, và Lâm Thanh Từ theo địa chỉ tìm đến nơi, thật bất ngờ, nơi ở ngoại ô Kinh Châu. Trên bản đồ, nó ở vùng rìa, cứ nghĩ là thành phố bên cạnh, hóa giữa hai thành phố một khu vực nối liền.
Không rõ vì lý do gì, cả hai thành phố cùng quản lý khu vực .
Lâm Thanh Từ chỉ tay về phía : "Chỗ đó."
ngẩng đầu , quả đúng là , cần cố ý tìm kiếm cũng thể nhận . Bởi vì, ở đó mây đen vần vũ, trăm quỷ gào .
"Đây đúng là 'Động Thiên Phúc Địa' , đừng là , chim bay qua cũng rụng lông." cất tờ giấy túi, biến thành bộ dạng trai ngày hôm đó, đầu với Lâm Thanh Từ, "Phiền Cả biến thành một mỹ nhân kiều diễm, chúng dễ bề trong hơn."
Vẻ mặt vốn tái nhợt của Lâm Thanh Từ càng trở nên khó coi hơn, đơ mặt lườm : "Hôm đó là nam."
"Ôi chao, nay khác xưa ." toe toét Cả, "Hôm đó còn tiếp thị Giao Nhân cái cho em, nếu bên cạnh em mà 'hổ cái' thì ?"
Lâm Thanh Từ trừng mắt một hồi lâu. Ngay khi định thôi bỏ , đột ngột xoay một vòng, biến thành một cô gái diễm lệ, dáng cao ráo.
Con Diễm quỷ trong cơ thể khúc khích : "Ôi chao~! ngờ lang quân ưng ý đến thế~, biến thành hình dáng của ~!"
giận dữ, dùng sức ấn hồn của Diễm quỷ xuống và bịt miệng cô .
Trên gương mặt cứng đờ của Lâm Thanh Từ, khóe miệng khẽ nhếch lên, sải bước tiến lên: "Đi thôi."
Trạm Én Đêm
"Thật là..." chán nản theo, ai bảo trêu chọc Cả , đúng là quả báo nhãn tiền.