Phương Hân mượn hình xăm để thừa hưởng năng lực của lửa - Dương Viêm Thần Hỏa, nhưng mỗi sử dụng năng lực tăng gánh nặng cho cơ thể cô, dùng càng nhiều thì tuổi thọ càng tiêu hao.
Hơn nữa, kể từ khi hình xăm Cửu Phượng, khả năng cảm nhận của Phương Hân cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều, thể dự đoán nguy hiểm. Điều giúp cô thoát c.h.ế.t nhiều trong những vụ án nguy hiểm, và chúng quen cũng là nhờ tình cờ ngang qua và cứu cô lúc gần như mất mạng.
Sau đó, pha chế một loại thuốc viên để chậm quá trình tiêu hao tuổi thọ của cô , nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.
Vài năm trôi qua, hình xăm lưng ngày càng lớn, thậm chí thể di chuyển khắp cơ thể, còn năng lực của Phương Hân cũng ngày càng mạnh, đồng nghĩa với việc tuổi thọ hao tổn càng nhiều hơn.
biến vài lọ thuốc, đẩy đến mặt Phương Hân: "Thuốc là độc dược, uống ít thôi. Năng lực của cô cũng cẩn thận khi sử dụng."
"Cảm ơn nhé." Phương Hân cầm lấy lọ thuốc, nở một nụ rạng rỡ: "Không , một ăn no cả nhà đói, lỡ c.h.ế.t ngày nào đó cũng chẳng ai buồn."
Về thế của Phương Hân, loáng thoáng một chút, chỉ cô mồ côi cha từ nhỏ, cha nuôi hiện tại là bạn của cha ruột cô. Còn cụ thể thế nào thì rõ lắm. (Chi tiết thể tìm trong chuyên mục 《Đội đặc vụ 1 linh dị》, chương 11, 12.)
thở dài: "Mạng sống quý giá, vẫn nên trân trọng. Nếu cô mệnh hệ gì, ít nhất những ở Phòng đặc vụ Số 1 sẽ buồn."
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Vu Thiên Thiên càng trở nên băng giá, nhiệt độ trong phòng riêng bắt đầu giảm mạnh, chẳng mấy chốc cửa sổ đóng một lớp sương trắng.
"Trưởng phòng đừng kích thích chị Thiên Thiên nữa! Mọi sợ lạnh, tội nghiệp mỗi là bình thường thôi!" Chúc Viêm xoa xoa cánh tay, hàm răng va lách cách: "Giữa mùa Hè mà lạnh c.h.ế.t !"
"Được , , chỉ đùa thôi." Phương Hân nâng ly rượu lên, chạm ly với Vu Thiên Thiên: "Uống rượu , uống rượu."
Vu Thiên Thiên ngửa cổ uống cạn ly rượu, cũng thể gì Phương Hân, cúi đầu im lặng.
Những khác , cũng lẳng lặng ăn đồ ăn, ai lời nào.
Không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Lúc , ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Một giọng nam ấm áp vang lên: "Mang đĩa hoa quả và điểm tâm cho khách, thể ?"
Mong phá vỡ sự im lặng lúc , Chúc Viêm vội vàng lớn: "Mời !"
Cánh cửa mở từ bên ngoài, một bóng cao ráo bước .
4.
Nhìn rõ dung mạo đối phương, Hứa Vân Vân hít một lạnh, ôm n.g.ự.c tựa tay Lạc Phi, nhỏ: "Đẹp trai quá."
Lạc Phi tức giận đẩy cô một cái: "Chưa từng thấy đời bao giờ , trai đến mấy cũng thể trai bằng con Hồ ly tinh như !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-phu-the-tru-yeu-luc/ga-sanh-an-chap-3.html.]
Hứa Vân Vân lườm một cái, đầu tiếp tục ngắm trai .
Người đàn ông đến mặt , đặt một đĩa điểm tâm tinh xảo xuống, cúi , nở một nụ dễ mến: "Quý khách ăn miệng ?"
cầm một miếng điểm tâm hình bông hồng lên cắn một miếng, ngẩng đầu đàn ông.
Đối phương cao ít nhất 1m90, vai rộng eo thon, tay dài chân dài. Da trắng, ngược là màu da mật ong hiếm thấy bây giờ. Gương mặt quá tinh tế, nhưng mang một vẻ nam tính mạnh mẽ và chút gợi cảm. Chả trách Hứa Vân Vân đến đờ .
Tuy nhiên, khi ngoài đổi dung mạo một chút, để bản trông bình thường, nếu thiết thì thể nhận .
Người đàn ông khi đến chỗ Phương Hân, đang ở ghế chủ vị và xinh hơn, mà thẳng đến chỗ , hơn nữa bên cạnh còn một Lâm Thanh Từ đang gác như chó dữ bảo vệ thức ăn.
Thật là thú vị.
"Mùi vị tệ." cầm miếng điểm tâm, mỉm rạng rỡ: "Màu sắc, hương vị đều tuyệt, nước súp đậm đà, món ăn tươi ngon, đúng là một bữa tiệc Thao Thiết thịnh soạn."
Người đàn ông nhướng mày, nụ càng sâu hơn: "Đây là lời khen ngợi cao nhất mà từng , cảm ơn ngài thích."
Người quản lý theo chen lời đúng lúc: "Đây là bếp trưởng Đào Câu của Tường Vân Lâu chúng ."
Lúc mới hiểu vì đàn ông xuất hiện đột ngột như , hóa là bếp trưởng.
ngạc nhiên, còn trẻ như mà đến vị trí bếp trưởng, dù thì những món ăn và điểm tâm , bất kể là vẻ ngoài hương vị, ngay cả từng sống ở thời nhà Tống cũng thấy chuẩn vị.
Lạc Phi rõ ràng cùng cảm nghĩ với , một cái, khẽ lắc đầu, bảo đừng nhiều.
Ngược , Lâm Thanh Từ, thường ngày ít , đột nhiên lên tiếng: "Thịt tẩm đậu, bánh dầu hoa sen nhân thịt, bánh sủi cảo nhân thịt, bánh Hồ nhân thịt trắng, bánh Bình An, rùa giả, mì sen, cá mập giả, cơm nước cá khô dưa gừng, chín món là những món ăn trong một bữa Quốc yến mà nhà thơ Lục Du thời Nam Tống từng ghi chép , cách chế biến phức tạp, và nhiều bí quyết truyền ngoài.
"Món ăn của giống hệt, cứ như thể..." Lâm Thanh Từ ngước lên Đào Câu, đôi mắt đen nhánh vô hồn, "Anh tận mắt thấy."
Đào Câu cúi đầu Lâm Thanh Từ, hai dù lời nào, nhưng trong khoảnh khắc đó, một mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng.
Phương Hân dùng ánh mắt dò hỏi : 【Ý gì , Lâm Thanh Từ đột nhiên thế, sẽ thương khác chứ?】
Trạm Én Đêm
xua tay: 【Yên tâm, Cả bao giờ hại khác. Anh , ắt lý do.】
Phương Hân thấy chắc chắn, cũng nữa, chỉ uống rượu xem kịch.
Hai đối đầu một lúc, cuối cùng Đào Câu mở lời : "Quý khách thật đùa, chỉ là tình cờ cách những món ăn trong một sách cổ, tự nghiên cứu, thử thôi. Ngài như , cứ như thể ngài từng đích nếm thử ."
Lâm Thanh Từ liếc Đào Câu một cái nữa, cúi đầu tiếp tục uống rượu, gì thêm.
Không còn khí căng thẳng, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.