yên lặng xổm ở góc tường, chờ đến khi phòng bên còn động tĩnh, mới thong thả chỉnh quần áo, cửa.
Gõ cửa, bên trong vang lên một tiếng “cạch”, cửa tự mở .
Trong phòng, một đám thành hàng ngay ngắn, giống hệt bầu khí nghiêm ngặt của công đường phủ nha.
Giữa chính giữa, một ông lão tóc bạc - hẳn chính là lão yêu chuyện với đó, Bạch Quân Chi.
Ông khẽ khép mắt, cả toát cái cảm giác nửa chế* nửa sống như mấy vai của Nghê Đại Hồng đóng phim.
Nhìn thấy , ông lạnh nhạt cất giọng: “Pháp sư hẹn gặp mặt, nhưng trong phòng chỉ nhà họ Giang, đây là ý gì?”
: “Nghe mắt nhím và mắt rắn đều kém, tí thí nghiệm thôi.”
Hai tên béo, gầy trói gô chung một chỗ vứt đất, run lập cập, mặt mũi đầy hoảng loạn.
Nhìn thấy , hai đứa như chộp cọng rơm cứu mạng, lập tức gào lên: “Chưởng môn cứu mạng! Chúng đúng y lời dặn, mà nó… linh nghiệm!!!”
gật đầu: “Không , của các . mới nhớ , đưa nhầm gậy . Thứ các cầm là đôi đũa của sư phụ .”
“Hả?”
“Xin nhé, đưa cho cái đúng, để các đánh một trận, nhất định sẽ lấy danh dự! Còn đôi đũa , nhớ rửa sạch trả , nếu sư phụ thật sự về nữa, còn đốt cho .”
“Cuồng vọng!” Một tên thanh niên mắt rắn vòng ngoài rốt cuộc chịu hết nổi, nghiến răng quát lên: “Bạch gia! Con tiện nhân ở đây mạnh miệng khoa trương, chúng thể vì ả mà trì hoãn đại sự! Giế* quách hai tên họ Giang !”
“Đại sự? Nói xem nào!” khoanh tay, hờ hững dựa tường, .
Hắn càng giận dữ, mặc Bạch Quân Chi ngăn cản, xông thẳng lên định tay với .
sớm chuẩn , tia chớp lóe lên giữa ngón tay - gã thanh niên mắt rắn lập tức đánh văng đất!
Hắn đau đớn gào lên, lảo đảo bò dậy định tiếp tục xông đến.
Dưới chân , Vượng Tài híp mắt gầm nhẹ một tiếng.
Bạch Quân Chi thấy Vượng Tài, đồng tử co rút mạnh: “Hổ …”
khinh khỉnh: “Sao? Đường đường Bạch - Liễu lưỡng gia trong Ngũ Đại Tiên, mà lai lịch của nó ?”
Bạch Quân Chi chăm chú một cái, “Nếu lão phu lầm, nó huyết mạch của Hổ vương ngàn năm. Pháp sư, ngươi dùng thủ đoạn gì lừa nó cam tâm ở cạnh ngươi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-nu-chuong-mon-mao-son/lieu-bach-tien-chap-8.html.]
“Lừa?” lạnh giọng, “Ta cần dùng mấy trò thấp kém ? Giế* nó, ăn cha nó, cướp nó về nuôi thú cưng đó mới là thủ đoạn của .”
Cả gian phòng ồ lên kinh hoảng. Thanh niên mắt rắn trợn mắt, căm giận quát: “Ngươi… ngươi mà xứng là đối thủ của Hô vương ngàn năm ?!”
Vượng Tài nghi hoặc liếc một cái.
âm thầm đáp ánh mắt, nó lập tức trợn nanh giơ vuốt, bộ định vồ tới.
Mà ánh mắt nghi hoặc , trong mắt đám yêu quái, giống hệt như đang sợ hãi phục tùng. Khoảnh khắc , bộ đám yêu trong phòng bắt đầu đổi.
Chỉ mới rõm Vượng Tài như … Chẳng qua vì nó hiểu văn ngôn cổ thôi.
khoanh tay thẳng, giọng nhàn nhạt: “Đã ai chịu , đoán thử xem cái ‘đại sự’ mà các ngươi gọi là gì. Giang, Bạch, Liễu ở Ngọc Giang, sớm danh. Năm xưa Tần Thủy Hoàng phong thiện Thái Sơn, sắc phong Thiên Địa, đem sông núi khắp thiên hạ phong thần, thu về bề Đại Tần. Một trong các long mạch - Cửu Giang long mạch, tất nhiên cũng trấn giữ, chính là cái chức ‘Giang thị Sơn Thần’ mà các ngươi nhắc đến.”
“Mà Sơn Thần sẽ thể quyến thuộc, cho nên mới Giang gia chân núi Cửu Giang, còn núi Cửu Giang thì Bạch gia và Liễu gia.”
mà, Bạch - Liễu các ngươi rõ ràng chỉ là kẻ trướng Giang thị khi xưa, tại bây giờ cùng Giang gia sánh ngang, thiên hạ gọi một mạch ‘Giang - Bạch - Liễu’?”
lạnh giọng thẳng Bạch Quân Chi giữa: “Vậy khả năng … Chính là các ngươi, hai họ Bạch - Liễu, cướp ổ chiếm tổ, nô bộc phản chủ! Muốn đoạt luôn ngôi Sơn Thần đời đời truyền thừa của Giang gia?”
“Chỉ linh hồn mới thể sắc phong Sơn Thần, các ngươi giế* n g ư ờ i họ Giang, chẳng lẽ là để tìm kẻ chọn kế nhiệm Sơn Thần? Đoạt lấy thần vị?”
“Phải ? Cho một lời thật rõ ràng!!”
Cả phòng im phăng phắc. Mặt Bạch Quân Chi tái , trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.
5.3
Trạm Én Đêm
ngay mò trúng điểm , khẽ hừ một tiếng, thuận đà vẻ tiếp: “Tiểu Bạch, đóng cửa . Hôm nay xong, bất kỳ kẻ nào cũng rời !”
Tiểu Bạch từ trong túi áo vụt , xuất hiện, đám yêu tu trong phòng sắc mặt lập tức đại biến.
Tên thanh niên mắt rắn kinh hoảng hét: “Quỷ vương! Sao thể—?!”
khoanh tay gì, Tiểu Bạch giơ tay, cửa phòng ầm một tiếng sập kín. Nó khẽ phất tay, một tầng Quỷ Vực độc hữu của Quỷ vương lập tức bùng , lấy nó tâm điểm, bao phủ bộ gian.
Gió âm lạnh lẽo, quỷ ảnh lay động. Mặt Bạch Quân Chi ánh đèn chập chờn càng lúc càng khó coi.
“Ngũ Tiên - Bạch gia, danh tiếng của các từ lâu. Theo lý mà , các chẳng hạng khát m á u thích giế* chóc, nếu chẳng dân Ngọc Giang tôn Hộ thần trong truyền thuyết bao đời nay. những chuyện xảy mấy ngày qua, cần hai nhà các cho một lời giải thích rõ ràng. Nếu …” cụp mắt, giọng lạnh : “Vậy thì Ngọc Giang… sẽ cần đến Hộ thần nữa.”
Bạch Quân Chi trầm mặc. Mấy kẻ còn hoang mang sợ hãi. Tên thanh niên mắt rắn ban nãy hung hăng nhất cũng lộ vẻ do dự, dám liều lĩnh.
Mà thật , ai , lúc còn căng hơn bọn họ.
Mau chứ, lẽ nào đánh thật ?