5.2
trầm giọng : “Từ bây giờ, hai tuyệt đối cẩn thận lời và hành động. Không la hét, ồn ào, hành động dư thừa. Tóm , tất cả hành vi thể khiến khác chú ý đều dừng .”
“Căn nhà tổ lát nữa sẽ trong. Nếu tự ngoài, bất kể ai đến, hai cũng gọi , càng lén . Nhớ kỹ ?”
Hai tên gật đầu lia lịa, còn lôi cả giấy bút ghi chép.
gì thêm, chắp tay lưng bước nhà. Sau đó trèo lên giường, kéo chăn xuống, gục đầu ngủ luôn.
Không thể , xe đêm đúng là mệt thật.
Chẳng bao lâu , chìm giấc mộng.
Trạm Én Đêm
…
Mở mắt , mặt là một hồ nước phẳng lặng, gợn sóng lấp lánh, núi non phản chiếu xuống mặt hồ.
Một vị đại thần mặc triều phục thời xưa đang bên hồ, tay cầm thánh chỉ, cao giọng : “Trẫm thống nhất Lục Quốc, thiên hạ quy về một mối, xây Vạn Lý Trường Thành để trấn giữ long mạch Cửu Châu, bảo vệ Đại Tần, che chở xã tắc. Nay long mạch Cửu Giang thành trấn giữ, nay sắc phong Giang thị đất Đại Trạch Sơn Thần Cửu Giang, đời đời kế thừa, vĩnh viễn trấn giữ long mạch, phù hộ Hoa Hạ muôn đời hưng thịnh!”
Theo thánh chỉ vang lên, chỉ thấy giữa ao nước nổi lên bóng dáng một nho sinh gầy gò. Hắn dường như chỉ còn là một hồn phách, lúc đang quỳ mặt nước tiếp chỉ, gương mặt vui buồn.
Ngay khi nhận lấy chức Sơn Thần, bóng núi phản chiếu trong ao liền dần dần trở nên rõ rệt, hiện lưng , xuất hiện trong tầm mắt .
Dáng núi , chính là dãy Ngọc Giang Sơn ngày nay.
sờ cằm, lẩm bẩm: “Vậy ý là… long mạch duy nhất trấn áp giao cho Đại Trạch, đó đất Đại Trạch sinh Trần Thắng Vương, thì… loạn khởi bốn phương, Đại Tần diệt vong. Ông đang kể câu chuyện đó đúng ? Rồi đó thì ?”
“Sao ông nữa? Đừng giả bộ nha~! gần đây dị ứng với ảo cảnh, bước chỗ ông thì tim đập như trống trận, sớm thấu .”
“Ra đây chuyện chút nào. Nhà họ Bạch xưa nay nổi tiếng ôn hòa, cùng nhà họ Liễu cấu kết chuyện bất chính? thực sự tò mò đấy.”
Ngay lập tức, khung cảnh vỡ nát, thứ chìm bóng tối.
Một giọng già nua vang lên từ hư : “Quả hổ danh là truyền nhân Mao Sơn, thấu huyễn thuật của … … vạch trần, tự chuốc khổ gì?”
Một bóng đen dày đặc hiện lên giữa bóng tối. Sau lưng nó là vài hình cao lớn mờ mờ, khí tức yêu tà bùng lên khiến lông tóc dựng .
Quả nhiên, chỉ một tên yêu!
Giọng già nua vang lên: “Rời khỏi nơi . Đến giờ phút , sự mạo phạm của ngươi, lão phu thể bỏ qua. nếu còn tiếp tục xen chuyện nhà của , dù là Mao Sơn, lão phu cũng ngại nổi giận.”
khoanh tay, nhếch môi : “Vậy ai cho các ảo giác, rằng Mao Sơn bọn sợ nổi giận?”
“Yêu tu ở Ngọc Giang Sơn, hôm nay các vượt ranh giới, phạm đại kỵ. Trước khi trời sáng, thấy tất cả yêu tu họ Bạch, họ Liễu đến nơi chịu tội. Nếu , khi Mặt trời lên, Bạch gia và Liễu gia Ngọc Giang… cần tồn tại nữa.”
Không gian lặng ngắt. Rồi bóng tối truyền đến một giọng trầm: “Bạch Quân Chi ở Ngọc Giang Sơn… sẽ đến lĩnh giáo cao chiêu của các hạ.”
mỉm : “ đợi.”
Giấc mơ tan vỡ.
lập tức tỉnh dậy, bên ngoài tối đen như mực từ lúc nào.
“Tam Béo! Tứ Hầu! Mau đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-nu-chuong-mon-mao-son/lieu-bach-tien-chap-7.html.]
Cửa tiếng động. mở thì thấy hai tên béo, gầy đang gục cửa, Tam Béo vẫn nắm chặt que gậy gỗ táo của .
Trên mặt … vẽ đầy phù chú loằng ngoằng như bùa trấn tà.
Nếu thấy vẽ chữ Omega và chữ Beta, suýt nữa cũng lừa thật.
Trên tường sân, cửa sổ, dán đầy bùa chú đào ở . Có mấy lá còn vẻ hình dạng.
Chỉ là sờ thử… Còn giả hơn cả tiền đô giả do sư phụ vẽ hồi nghiệp!
vội ho khan: “Khụ khụ! Vào mau! Trong an !”
vội vàng kéo cả hai phòng, đóng chặt cửa, len lén chui qua căn phòng bên cạnh.
Bịt chặt miệng Vượng Tài, lặng lẽ chờ yêu tu tới cửa.
Quả nhiên lâu , một chiếc đèn lồng đỏ xuất hiện treo cổng.
Làn gió nhè nhẹ thổi đèn lồng đung đưa…
Cảnh tượng quái dị rợn , nên lời!
chợt nhớ đến chiếc đèn lồng đỏ tối qua thấy xe khách.
Trong ký ức, tổng cộng năm chiếc. Mà hôm nay, ở thôn họ Giang cũng khéo chế* năm .
Nói cách khác, lượng đèn lồng đỏ chính là họ Giang “Liễu Bạch Tiên” giế* chế*?
ngay lúc , đột nhiên trông thấy ngoài cửa thêm một chiếc đèn đỏ treo lên, một chiếc nữa!
Ba chiếc đèn đỏ cùng lúc treo lủng lẳng cửa nhà Tam Béo!
Tim khẽ siết , tính cả ?
“Tiểu Bạch, mau! Giúp đập bay một cái!”
Tiểu Bạch nghi hoặc gật đầu, bàn tay nhỏ khẽ vung, rút từ trong tường một viên gạch đỏ.
Nó giơ tay chỉ, viên gạch lập tức bay qua cửa sổ, vẽ một đường parabol mỹ, đập “cạch” một cái, rơi mất một chiếc đèn lồng đỏ.
Bên ngoài đột nhiên lặng ngắt.
Một lát mới động tĩnh, là tiếng gào thảm thiết của hai tên béo, gầy ở phòng bên cạnh.
“A a a cái gì đấy!! chọc nó! Chọc chọc chọc!!!”“Chưởng môn ơi! Không , cứu mạng với!!!”
Tiếng kêu rền rĩ mà khí thế thì cực kỳ dồi dào, qua ngay vẫn đủ sức đánh thêm ba trăm hiệp nữa.