Nghe vụ cướp xảy ngay cổng Sở Cảnh sát, mặt mũi đám cảnh sát lập tức đen sì.
Hai đứa béo, gầy lập tức cuống lên, rối rít: “Chúng … chúng chỉ gom tiền mời cô bắt quỷ thôi! Thật đó là tiền của cô!”
nheo mắt, nhấn giọng đầy mỉa mai: “Ồ hả? Cướp tiền của đạo sĩ đem tiền đó mời đạo sĩ bắt quỷ… Hai bày tỏ cảm xúc gì hả?”
Tam Béo tái mặt, luống cuống: “… thật sự là cô! Thế … … đưa thêm ba ngàn nữa ? xin cô, xin cô cứu mạng chúng !”
chỉ mỉm , một lời.
Ngay lúc đó, Cung Ngạn và mấy cảnh sát tiến lên, mặt đổi sắc, giơ tay chuẩn khống chế.
Tam Béo hoảng loạn, vội lủi lưng ông Trưởng thôn, run bắn.
Không ai ngờ, dù cảnh sát cầm đầy đủ chứng cứ, lão Trưởng thôn vẫn dám cản đường.
Ông giơ ngang con d.a.o thái rau, chắn mặt Cung Ngạn, mặt mũi bướng bỉnh: “Không ! Tiếp theo, Liễu Bạch Tiên còn chọn từ họ Giang. Trừ phi chế*, nếu hôm nay các đừng hòng đưa bất cứ ai nhà họ Giang !”
Cung Ngạn cuối cùng cũng nổi giận, giọng lạnh lẽo: “Ông hết đến khác cản trở chúng phá án, thật sự nghĩ là dám bắt ông ?” Nói dứt câu, tay vung lên, chộp chặt cổ tay ông .
Ông già đau quá, con d.a.o rơi xuống đất, ngay đó Cung Ngạn lôi khỏi đám đông, một cái “cạch”, còng tay khóa chặt!
“Áp giải ngay về Đồn công an huyện Liễu Bạch! Tạm giam điều tra với tội danh đồng phạm bao che hung thủ!”
Một loạt thao tác đến 5 giây xong, Trưởng thôn kinh hãi, vùng vẫy mấy cái nhưng rốt cuộc dám lên tiếng chống đối Cung Ngạn nữa.
Ngay cả cũng Cung Ngạn dọa sững , vô thức ngẩng đầu đỉnh đầu .
Chỉ trong khoảnh khắc Giải Trĩ đầu Cung Ngạn - nó đột ngột bùng lên ngọn lửa vàng đỏ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-nu-chuong-mon-mao-son/lieu-bach-tien-chap-5.html.]
Đôi mắt công lý sáng rực lên!
Pháp thú Giải Trĩ gầm vang, tỏa hào quang vàng rực, uy nghiêm hệt thần minh giáng thế, ánh mắt như thực xoáy ông Trưởng thôn, khiến ông lão run lẩy bẩy, sững sờ!
kinh ngạc , Giải Trĩ lúc râu tóc dựng , uy mãnh lẫm liệt, nào còn vẻ mệt mỏi rệu rã ban nãy!
Trạm Én Đêm
Cung Ngạn lạnh lùng liếc sang đám dân trong thôn, Giải Trĩ gầm thêm một tiếng, pháp tướng uy nghiêm đến cực điểm, khiến mấy chục con hiểu chuyện nhưng tay chân run lập cập, dạt cả về , ai dám thẳng.
Họ thấy Thần thú, chỉ cảm giác viên cảnh sát mặt - khí thế như núi đè, thể mạo phạm.
Cung Ngạn, trong đầu chỉ bật một câu: Giả heo ăn thịt hổ ?
nhanh, nhận điều bất thường.
Tuy Giải Trĩ của uy nghiêm đến , nhưng nó vẫn còn những vết thương rõ rệt, giống như trải qua một trận chiến khốc liệt.
Mà kẻ đối đầu …
Rất thể chính là… Liễu Bạch Tiên.
Nhận vấn đề, đột nhiên thấy bực bội, “Dạo gần đây… hình như đ.â.m đầu mấy vụ cao cấp, gặp thứ đánh nổi…”
nghiến răng quát: “Câm hết cho ! còn xong!”
chỉ thẳng hai đứa béo, gầy: “Cho hai ba mươi giây để quyết định, bây giờ ngoan ngoãn theo cảnh sát, tối nay vẫn còn ba phần cơ hội giữ mạng. Còn nếu vẫn giãy giụa, thì cho mà , đêm nay Liễu Bạch Tiên chắc chắn sẽ tìm đến cửa!”
Cả đám im phăng phắc.
Tam Béo run rẩy hét lên: “Không! Còn bao nhiêu họ Giang, nhằm đúng chứ!”
lạnh, giọng khinh bỉ: “Người phúc phận thì hậu báo, vốn định sẵn từ khi sinh . Lông mày của hẹp, ánh mắt thiển cận, trời sinh thiếu phúc. Lại còn cả ngày trò trộm gà trộm chó, hao tổn âm đức. Không đổ lên đầu thì đổ lên đầu ai?”
“Đã thế còn gan to bằng trời, giữa ban ngày ban mặt, cửa Đồn công an, dám cướp tiền thưởng của , mà đó còn là thiện báo tích khi việc ! Anh Debuff chồng chéo mấy tầng xui xẻo như thế, sáng mai tỉnh dậy mà còn sống, thề nhịn ăn cả tuần cũng !”
Càng càng tức, xông lên định đá cho một cú!
Tam Béo liền hai chân mềm nhũn, sợ đến ngã lăn đất.
Tứ Hầu vội bò qua kéo dậy, mặt cắt còn giọt m á u: “Đạo trưởng! Chúng … chúng với cô! Xin cô… nhất định cứu chúng !”
Hai đứa run rẩy chen qua đám dân trong thôn, bốn bàn tay chìa , mong cảnh sát mau còng .
Mấy cảnh sát cảnh tượng - há hốc mồm, nên .
thấy chúng cuối cùng cũng chịu khôn , bèn sang với Cung Ngạn: “Mau đưa .”
Anh gật đầu, mà bắt , đương nhiên Cung Ngạn ý định tha luôn cả lão Trưởng thôn.
Có lão giật dây dân cản trở phá án, vốn dĩ bọn họ cực kỳ khó hành động. Bây giờ mượn chuyện bắt lão, gì cũng dễ thở hơn nhiều.