Cố Diệp trán lấm tấm mồ hôi: "Thật sự về ?"
"Quay về cái gì! Chạy mau!"
Cố Diệp ngây : "Không sợ cô ?"
Trạm Én Đêm
"hừ" một tiếng: "Cho dù Tô Đát Kỷ đến, cũng thể bắt nạt như thế ! Lái xe! Đến Sở Cảnh sát!"
Cố Diệp hít sâu một : "Liều thôi!" Anh đạp ga hết cỡ, phóng bạt mạng trong trung tâm thành phố!
Xe lao như tên bắn. Vượng Tài trợn tròn mắt. ngả ghế , lấy cây kiếm gỗ đào từ trong lòng , cầm chặt tay.
Và nguy hiểm xuất hiện ngay giây tiếp theo.
Một sợi lông trắng từ đầu rơi xuống. giật , vung kiếm gỗ đào lên thì thấy một chiếc đuôi Hồ ly trắng muốt như tuyết, từ lúc nào cuộn nóc xe!
Chiếc đuôi Hồ ly cực kỳ dài, một khuôn mặt vươn cổ , lấp ló từ giữa chiếc đuôi, khẽ lắc đầu, đôi mắt mở , chính là bộ dạng của Thanh Linh.
Chỉ là lúc , mặt cô thêm vài nét son phấn, mỗi cử chỉ, nụ đều toát lên vẻ quyến rũ thể cưỡng . Cô nhẹ: "Chị hình như lên nhầm xe ? Sao chạy về phía Âm phủ thế ."
Không khí trở nên lạnh lẽo, xương sống lạnh toát. ngượng ngùng : "Dì ơi đừng vội, cháu cũng chỉ mời thêm nhiều bạn bè thôi, dì cứ , cháu tiện đường ghé cửa hàng trái cây mời dì quả đào tiên."
Trong tay liên tục dán các lá bùa lên kiếm gỗ đào, khiến cây kiếm sáng rực như kiếm ánh sáng.
Cô cau mày: "Xa lâu mà tình cảm nhạt nhiều , gọi là em gái nữa . Chị cứ chờ nhé, đến với chị ngay đây." Nói , chiếc đuôi Hồ ly hóa thành những sợi tơ mịn tan biến, nhanh đó biến mất.
nhụt chí: "Dì ơi, đừng đến, cháu về đây..."
Bảo Cố Diệp đầu xe, lúc mới thực sự đau đầu, "Tiêu , cái bà già chuyên diễn kịch ."
Cố Diệp dừng xe , lúc mồ hôi đầm đìa. đành an ủi : "Không , đây."
Cố Diệp đầu: "Cô chắc là cô đánh cô ?"
gượng: "Cô mà nhổ một sợi lông chân , cũng to hơn eo ."
Xe đầu trở , tất cả đều chút tự tin nào.
Cố Diệp hỏi: "Có do cái miệng thối của cô mà chọc giận cô ? nhớ cô cô là súc sinh mà?"
"Tám phần là ... Chỉ trách cô diễn vai súc sinh quá hời hợt, cứ như diễn viên tài . Nếu cô là súc sinh đến thế, cô là tiên nữ ."
Cố Diệp gì, đầu xe, lái về khu chung cư.
Lần nữa lên lầu, cửa nhà chất đầy vàng mã. hít một thật sâu, lịch sự gõ cửa.
Bà già diễn kịch mở cửa, tay vẫn cầm điện thoại, tinh nghịch lè lưỡi, chụp biểu cảm của .
Thấy cô vẫn còn diễn, bĩu môi, lầm bầm nhỏ giọng: "Đều là Hồ ly ngàn năm cả , còn diễn kịch gì nữa!"
Bà già diễn kịch nheo mắt, rùng , lập tức , cúi thật sâu, "Tiền bối, vãn bối Lý Tương Liễu danh từ lâu, hôm nay gặp, ba đời phúc! Sau , đợi sư phụ, sư thúc, sư cô, sư bà, sư tổ, Thái sư gia của vãn bối trở về, nhất định sẽ dẫn họ đến tận nơi bái kiến, khấu tạ ơn dạy dỗ của tiền bối hôm nay! hôm nay, phủ của vãn bối đông như trẩy hội, e rằng thể chiêu đãi tiền bối chu đáo, xin tiền bối hãy về nhà . Về đến nhà nhớ gửi vé xe cho , sẽ thanh toán tiền cho tiền bối. Nào, xin mời lối ." kéo tay cô ngoài.
Kéo nhúc nhích.
"Dì ơi, dì nặng quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/series-nu-chuong-mon-mao-son/ho-thien-mi-chap-5.html.]
Bà già diễn kịch che miệng : "Chị thật hài hước, những gì chị hiểu gì cả. Mau , chúng ăn cơm thôi, chị ... hôm nay sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho chúng ?"
Trong lòng thầm mắng bà già diễn kịch chịu dừng , đành dẫn Cố Diệp, Vượng Tài, Tiểu Bạch nhà.
Vào nhà, xuống bàn ăn.
Thấy Cố Diệp vẻ căng thẳng, kéo xuống bên cạnh, nhét cho một con cua lông lớn.
Thanh Linh đùa nghịch với Vượng Tài, Vượng Tài dính chặt chân cô , lúc đang "khà khà" vui sướng.
Tiểu Bạch chống tay lên mặt, ghế sofa xem.
Càng , càng thấy cảnh quen thuộc.
Nghĩ kỹ .
Đây chẳng là cuộc sống hằng ngày của !
Cố Diệp một cái, ánh mắt chỉ một chữ - nhịn!
vỗ bàn dậy!
"Tiểu Bạch, Vượng Tài! Đi, chúng phát phúc lợi nào!"
Mắt Vượng Tài sáng lên, chạy bạt mạng, chui bếp đội cái thùng cơm lớn .
Tiểu Bạch cũng lập tức khiêng vàng mã, một quỷ một yêu, trông vui vẻ.
kéo Cố Diệp đang há hốc mồm, xách theo hộp đồ ăn ngoài, vẻ sắp chạy trốn.
Bà già diễn kịch cuối cùng cũng giữ vẻ mặt, "Tiểu hồ ly, cô ?"
Ánh mắt trầm xuống, một tay cô tránh camera điện thoại, sờ lưng .
Lòng thót , cảm giác như gai lưng.
Quay , nhanh chóng nắm lấy tay cô , "Dì ơi, cùng nào! Dì , cháu cũng !"
Ánh mắt chân thành, ngay cả bà già diễn kịch cũng dịu , : "Được thôi, cũng ."
Một nhóm xách đủ loại túi lớn túi nhỏ, hùng dũng xuống lầu.
Vừa xuống đến tầng ba, thấy tiếng mèo chó gào lên liên hồi, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
thầm than chơi lớn , nhưng vẫn hớn hở với Thanh Linh: "Số đồ ăn thừa hôm nay của chúng nhất định sẽ hết sạch!"
Thanh Linh một tay đặt lên vai , nhỏ: "Tiểu Hồ ly, đừng giở trò nữa, nếu cô sẽ c.h.ế.t thảm đấy."
trợn tròn mắt: "Sao thể? tuổi Hợi, thật thà!"
Cô khẩy: "Nếu bây giờ còn tin cô, thì mới là con lợn!"
đành chịu, chậm rãi dẫn cô cùng.
Khi khỏi tòa nhà, một đám mèo chó đang rượt đuổi đập mắt . Dù mèo chó của cả thành phố đều đến, nhưng lượng cũng gần ngàn con!
Vượng Tài phấn khích, đội thùng cơm lên và định cho ăn.