Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 97
Cập nhật lúc: 2025-01-06 21:23:19
Lượt xem: 65
Mặt hồ đã đóng băng từ lâu, tựa như một tấm gương lạnh khổng lồ. Những con cá giống chịu lạnh mà Giang Uyển Như nuôi không thấy đâu. Trên gạch xanh phủ một lớp sương mỏng, trong cơn gió rét, cành cây khô run rẩy dữ dội, rơi xuống đất kêu “rắc rắc”.
Kim Đào khoác áo bông dày cộm, bước nhanh đến dưới mái hiên. Tỳ nữ canh cửa vội vàng bước tới nhận lấy khay trên tay nàng, đồng thời nhét lò sưởi cầm tay vào tay nàng, ân cần nói:
“Kim Đào tỷ tỷ, trời lạnh thế này, để các muội bên dưới đi là được rồi, sao tỷ phải đích thân chạy một chuyến?”
Vừa nói, hơi thở trắng xóa lập tức ngưng kết thành sương. Kim Đào dậm chân, cười đáp:
“Chỉ vài bước chân thôi, không sao cả.”
Gần đây thời tiết ngày càng lạnh, Giang Uyển Như thích uống canh dê. Thịt dê con mềm tươi, thêm táo đỏ, kỷ tử, một ít đương quy, hầm nhỏ lửa. Canh thơm ngon đậm đà, uống một ngụm, ấm từ đầu đến chân.
Pussy Cat Team
Chuyển đến phủ mới, phần lớn hạ nhân trong phủ đều do Nội Vụ Phủ điều đến, lòng trung thành chưa rõ, Giang Uyển Như không dám tùy tiện dùng. Đồ ăn đưa vào miệng nàng, đều phải do Thúy Châu và Kim Đào đích thân giám sát.
Kim Đào nói vài câu với tỳ nữ canh cửa rồi vén rèm dày nặng, bước vào phòng.
Bên trong và bên ngoài cách biệt như trời vực. Bên ngoài gió lạnh thấu xương, bên trong ấm áp như mùa xuân. Kim Đào nhìn thấy Giang Uyển Như đang tựa vào cửa sổ đọc thoại bản, nhẹ giọng nói:
“Vương phi, canh dê uống lúc nóng mới có tác dụng.”
Giang Uyển Như đặt quyển thoại bản trong tay xuống, uể oải hỏi:
“Bên Hoài Dật thế nào? Nó dùng chưa?”
Kim Đào im lặng một lát, khẽ đáp:
“Thế tử chăm chỉ học hành, nhờ nô tỳ nhắn lại rằng tối nay sẽ đến Kim Quang Viện dùng bữa tối.”
Giang Uyển Như nghe ra được ý tứ trong lời nói của nàng. Lục Hoài Dật rất kén ăn, có nàng ở đó còn đỡ, nàng không ở, không ai quản nổi. Trước đó, nàng gọi nó đến Kim Quang Viện ăn cơm, đúng lúc gần đây Lục Phụng nhàn rỗi, buổi tối cũng đến dùng bữa ở đây. Nhi tử vừa nhìn thấy cha như nhìn thấy điều gì đáng sợ, ngồi thẳng đơ, không dám nói thêm một lời, còn bị kiểm tra bài vở. Giang Uyển Như thương con nên ít khi gọi nó đến.
Giang Uyển Như xoa xoa cổ hơi mỏi, Kim Đào lập tức bước tới xoa bóp giúp nàng. Đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào làn da trắng như tuyết, khiến Giang Uyển Như giật mình run rẩy.
“Nô tỳ thất lễ, xin vương phi tha tội!”
Kim Đào nhanh chóng quỳ xuống, trong mắt thoáng hiện vẻ hối hận. Trước khi vào, nàng đã dùng lò sưởi hơ tay, cảm thấy rất ấm, nhưng có lẽ ngoài trời quá lạnh, so với nhiệt độ cơ thể Giang Uyển Như, tay nàng vẫn lạnh.
Giang Uyển Như không còn tâm trí nghĩ đến bữa ăn của Lục Hoài Dật, vội vàng gọi nàng đứng dậy, thở dài:
“Ta đâu có trách ngươi. Ngươi đó, quá cẩn thận rồi.”
Nhìn thấy những ngón tay đỏ bừng vì lạnh của Kim Đào, nàng hỏi:
“Thời tiết lại lạnh hơn à?”
Kim Đào nghĩ một lát, rồi đáp:
“Quả thật lạnh hơn hôm qua.”
Phủ Tề Vương nằm ở vị trí thú vị, gần Hoàng cung, không xa phủ Quốc Công, cũng gần các phủ của chư vương. Sau khi sắp xếp ổn thỏa nội thất, Giang Uyển Như tranh thủ đi thăm các “tẩu muội” mới, các vương phi trong các phủ khác. Bất kể trong lòng nghĩ gì, ai nấy đều khách khí hành lễ. Sau đó, nàng lần lượt tiếp đón vài đợt khách, kể cả Dao Kim Ngọc và Châu Nhược Đồng. Cả phủ Hòa An Hầu cũng đến, nhưng Lệ di nương ít khi xuất hiện, chắc chắn sẽ không ra ngoài. Thiệp của phủ Hòa An Hầu, Giang Uyển Như cứ để đó, đến lần thứ ba thứ tư thì bọn họ mới dần yên ắng.
Những cuộc thăm viếng cần thiết đều đã xong, trời ngày càng rét, vào ngày lạnh thế này, nếu không phải việc quan trọng, ít ai đến cửa. Từ khi vào đông, các phủ trong kinh thành tổ chức tiệc ít đi. Những gia đình có tiếng tăm đều mong bữa tiệc được vui vẻ trọn vẹn. Nhưng trong tiết trời này, nhận thiệp mời quả thật khó xử: đi thì khổ, không đi thì mất lòng. Thế là mọi người đều đóng cửa, lặng lẽ làm việc riêng.
Nhìn bằng mắt thường, những thiệp mời gửi đến Giang Uyển Như ngày càng ít. Hiện nay, Lục Phụng vừa tiếp nhận việc quản lý Hộ bộ, người dưới xếp hàng dài để “biếu tặng”. Hộ bộ là “túi tiền” của triều đình, ai cũng hào phóng. Nhưng Giang Uyển Như không phải người nông cạn. Chưa nắm rõ tình hình, nàng không dám động đến, từ chối bớt phần lớn. Những thiệp mời còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Giang Uyển Như đã hoàn thành hết những lễ nghi cần thiết. Gần đây không có ai đến thăm, nàng đã mấy ngày liền chỉ ru rú trong phòng, không hề bước chân ra ngoài. Chỉ khi mở cửa sổ một thoáng, cảm nhận cơn gió rét buốt bên ngoài, nàng mới nhận ra mùa đông thật khắc nghiệt.
Nàng rũ hàng mi, lẩm bẩm:
“Mùa đông năm nay, đúng là kỳ lạ.”
Người ta vẫn nói tuyết rơi báo hiệu năm được mùa, nhưng năm nay, từ khi vào đông, trời rất ít tuyết. Nếu có cũng chỉ là vài cơn tuyết nhỏ lác đác, nhưng lại rét buốt khác thường, mười mấy năm qua chưa từng có kiểu thời tiết này.
Nếu quay ngược thời gian vài chục năm, khi Giang Uyển Như còn sống dưới tay Tần thị, thời tiết như thế này cũng đủ khiến nàng bị rét mà chết.
Nghĩ vậy, những câu chuyện tình cảm sướt mướt trong sách bỗng trở nên vô vị. Giang Uyển Như hỏi:
“Bên ngoài có nạn dân không?”
Kim Đào suy nghĩ một chút, rồi đáp:
“Hiện tại nội thành vẫn khá yên ổn, số ăn mày đã giảm đi quá nửa. Nhưng ngoại thành… không được bình yên lắm. Lưu dân càng ngày càng nhiều, nha môn Kinh Triệu Doãn đã tăng cường kiểm soát, gần đây việc tra xét người vào kinh ngày càng nghiêm ngặt.”
Lòng Giang Uyển Như trầm xuống, tình hình có vẻ tồi tệ hơn nàng tưởng.
Kinh thành là nơi đặt chân của thiên tử, cư dân ở đây hầu hết đều giàu có, nội thành yên ổn cũng là điều bình thường. Nhưng số ăn mày giảm quá nửa… lại là chuyện không hay. Khi xảy ra thiên tai dịch bệnh, đối tượng bị ảnh hưởng đầu tiên chính là những kẻ lang thang cơ nhỡ. Người sống không thể tự dưng biến mất được, đúng không?
Kinh Triệu Doãn chặn nạn dân không cho vào thành, đây là ý của ông ta, hay là ý của hoàng thượng?
Hiện tại chi phí ăn mặc của phủ Tề Vương đều do Nội Vụ Phủ cung cấp. Giang Uyển Như từng làm tổng quản gia nhiều năm, vẫn giữ thói quen chú ý đến các vấn đề lương thực, dầu muối. Dạo trước, cơn sốt giá gạo vừa qua, vào đông, giá than lại tăng vọt. Giá bông, quần áo bông và vải bông cũng tăng liên tục. Tại các tiệm thuốc lớn, thuốc trị ho bổ phổi như tỳ bà cao bán chạy nhất. Vì Lệ di nương bị bệnh ho, Giang Uyển Như biết đây là những căn bệnh do lạnh mà ra.
Một quyển sổ sách mỏng manh trong nội phủ, cũng đủ để nhìn ra đời sống dân chúng khốn khó thế nào.
...
“Vương phi?”
Thấy Giang Uyển Như đang ngẩn người, Kim Đào nhắc nhở:
“Canh dê sắp nguội rồi.”
Nàng đã dùng thìa hớt sạch lớp váng và mỡ trên bề mặt, thêm kỷ tử và đương quy vào cho thơm, nhưng thịt dê vốn có mùi hôi đặc trưng. Để lâu, e rằng mùi ấy sẽ nồng lên.
Giang Uyển Như khẽ giơ móng tay dài được mạ vàng óng ánh, khuấy nhẹ chiếc thìa sứ trắng. Nàng uống rất chậm. Khi chén canh gần cạn, nàng bỗng đứng dậy, lục lọi trong tấm rèm phòng ngủ hồi lâu, lấy ra một xấp ngân phiếu.
Nàng đưa cho Kim Đào, dặn:
“Đây là năm nghìn lượng, ngươi đi mua ít quần áo bông, củi đốt. Không cần bông loại tốt, bông cũ cũng được, chỉ cần dày dặn là được.”
“Ra ngoài thành dựng quầy phát chẩn. Không được tiết lộ danh nghĩa phủ Tề Vương, chỉ nói là… là thương nhân từ nơi khác tới kinh thành, phát tài làm việc thiện.”
“Nếu ngoài thành không có ai phát chẩn thì thôi, còn nếu có các gia đình giàu có khác đang làm việc thiện, hãy theo sau họ. Không cần làm nổi bật, phát hết đồ thì quay về, không được nán lại.”
Kim Đào cầm xấp ngân phiếu, cẩn thận nghiền ngẫm mấy lời của Giang Uyển Như. Nàng ngờ vực hỏi:
“Vương phi, đây là chuyện tốt tích đức hành thiện, cớ sao… lại làm như kẻ trộm vậy?”
Với Vương phi mà nói, đây cũng là dịp tốt để xây dựng danh tiếng. Hà cớ gì làm việc tốt lại không để lại tên?
Giang Uyển Như khẽ cười, chạm ngón tay vào trán Kim Đào, đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-97.html.]
“Đúng rồi, ngươi cứ coi như làm kẻ trộm, ngàn vạn lần đừng để lộ chủ nhân của ngươi là ai.”
Nếu nàng vẫn là đại phu nhân của phủ Quốc Công Lục gia, nàng sẽ mong mỏi được danh tiếng lẫy lừng, thậm chí còn có thể giúp Lục Phụng – người mang tiếng xấu khắp nơi – khôi phục phần nào thanh danh. Nhưng giờ Lục Phụng là Tề Vương, là nhi tử của hoàng đế đường đường chính chính.
Các vương phi khác đều án binh bất động, một vương phi “nửa đường xuất gia” như nàng lại công khai làm từ thiện, chẳng phải quá nổi bật sao?
Giang Uyển Như biết sơ qua tính tình của người đang ngồi trên ngai vàng. Năm ngoái, nàng theo Lục Phụng tham gia yến tiệc hoàng tộc. Trong bữa tiệc, toàn là nam nhân nói chuyện. Các vương phi chỉ chăm chăm cúi mặt, như những pho tượng bùn trên tòa sen, cố gắng làm vật trang trí. Nàng là người mới, nhưng các vương phi khác đã làm con dâu thiên tử nhiều năm. Đi theo tiền lệ của họ thì chắc chắn không sai.
Dân chúng đáng thương, nhưng nàng là nương tử, là mẫu thân, trước tiên phải lo cho sự sống còn của gia đình mình. Hiện tại, từng viên gạch trong phủ, chén canh thịt nàng uống, thầy học của Hoài Dật – tất cả đều do Lục Phụng giành được. Nếu nàng không biết nặng nhẹ, còn muốn “làm việc thiện lớn”, để Lục Phụng bị hoàng đế nghi kỵ, bị các huynh đệ dè chừng thì đúng là mất nhiều hơn được.
Hoài Dật từng đọc sách cho nàng nghe, nói rằng: “Khi giàu thì giúp đời, khi nghèo thì giữ mình.” Giang Uyển Như cảm thấy câu này rất có lý. Trước khi làm việc thiện, nàng phải lo cho bản thân trước, đúng không?
Kim Đào vẫn chưa hiểu hết lợi hại trong đó. Nàng xoa nhẹ trán – chỗ vừa bị Giang Uyển Như chạm vào, rồi cúi người đáp:
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Hiểu hay không hiểu cũng không quan trọng. Với Kim Đào, chỉ cần tuân theo lời chủ tử là đủ.
Kim Đào vốn thông minh, hiếm khi thấy nàng có dáng vẻ mơ màng như vậy. Giang Uyển Như mỉm cười nói:
“Ngươi đó, chỉ lớn hơn Thúy Châu một tuổi, sao ngày nào cũng nghiêm nghị như một bà lão thế?”
Trong phòng, hệ thống sưởi dưới nền được đốt cháy rực. Mặt Kim Đào ửng đỏ, nàng nhỏ giọng đáp:
“Vương phi… xin đừng trêu chọc nô tỳ.”
“Không phải nói ngươi không tốt, thiếu nữ như hoa như ngọc, hoạt bát có vẻ đẹp của hoạt bát, trầm tĩnh có vẻ đẹp của trầm tĩnh. Chỉ là ngươi quá dè dặt, chuyện gì cũng giữ trong lòng, ta sợ ngươi sẽ bị nén đến hỏng mất thôi.”
Kim Đào có tâm sự. Trước đây, nàng từng nhờ Thúy Châu thăm dò. Nhưng Thúy Châu vô dụng, chẳng moi được gì, còn vui mừng báo lại:
“Kim Đào tỷ tỷ khỏe mạnh lắm, vương phi không cần lo nghĩ.”
Giang Uyển Như chỉ biết ôm trán bất lực. Sau đó, nàng bận bịu chuyện dọn đến phủ mới, quên mất chuyện của Kim Đào.
Nàng dịu giọng nói:
“Đừng thấy ta lúc nào cũng gọi Thúy Châu đến bên cạnh. Đứa trẻ đó chỉ là không gây rắc rối dưới mắt ta. Nếu có chút biến động, người khiến ta yên tâm nhất vẫn là ngươi.”
Kim Đào làm việc cẩn thận, thông minh nhưng rất giữ lễ.
Ví như bao năm qua, từ phủ Quốc Công đến phủ Tề Vương, y phục, giày dép của Lục Phụng đều do một tay Kim Đào lo liệu, vậy mà Lục Phụng chưa từng phát giác. Gặp phải kẻ lòng dạ lớn, tay nắm "yếu điểm" của chủ mẫu, hoặc sẽ nhân cơ hội tâng công lấy lòng chủ quân, hoặc dựa vào việc chủ mẫu không thể rời mình mà lười biếng, qua loa. Nhưng Kim Đào luôn tận tụy. Những ngày bị phái đi làm việc bên ngoài, nàng vẫn không quên may một đôi giày cho Lục Phụng.
Giang Uyển Như nói:
“Ngươi có khó khăn gì cứ nói với ta. Chuyện ngươi thấy là khó, chưa chắc với ta đã là chuyện lớn.”
Song thân Kim Đào đã mất từ lâu. Nhiều năm qua, nàng được Giang Uyển Như trả lương thưởng đầy đủ, đám nam nhân trong phủ không dám xâm phạm người của viện nàng. Hơn nữa, Kim Đào chững chạc hơn Thúy Châu, không ai dám bắt nạt nàng.
Giang Uyển Như nghĩ mãi không ra nàng có khó khăn gì. Nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ, thấy Kim Đào thoáng động lòng. Nhưng một lúc sau, Kim Đào cúi đầu đáp:
“Nô tỳ… không có khó khăn gì, đa tạ Vương phi đã quan tâm.”
Giang Uyển Như từng hài lòng vì Kim Đào kín miệng, không ngờ có ngày sự kín miệng ấy lại nhằm vào chính mình. Nàng cười bất lực, nói:
“Thôi vậy.”
“Ta vẫn giữ lời, lúc nào ngươi gặp khó khăn, cứ đến tìm ta.”
Không muốn nói thì thôi. Dù là chủ tử, có quản được người, cũng đâu quản được lòng? Nàng đã tận tình rồi.
---
Giang Uyển Như không để chuyện này trong lòng. Vì thời tiết lạnh, nàng bảo người chuyển lời đến Hoài Dật rằng không cần đến viện Kim Quang dùng cơm. Nhưng bữa tối nhất định phải đủ bốn món, một bát cơm trắng. Dù nàng không đến, vẫn sai người giám sát cậu ăn uống.
Lấy ra năm nghìn lượng, buổi chiều Giang Uyển Như lại kiểm tra "kho riêng" của mình, vừa chờ Lục Phụng về dùng cơm. Nhưng không biết vì sao, mấy hôm trước còn tốt, hôm nay đồ ăn đã được hâm nóng ba lần, nàng buổi chiều chỉ uống một bát canh dê, giờ đã đói cồn cào, vậy mà Lục Phụng vẫn chưa về.
Thúy Châu dẫn theo một nhóm nha hoàn, lần thứ tư dọn cơm ra. Nàng thấp giọng khuyên nhủ:
“Vương phi, hay người cứ ăn trước đi. Vương gia cũng không có tin tức gì rõ ràng.”
Giang Uyển Như cũng đói rồi, vừa định ngồi xuống ăn thì bên ngoài vang lên tiếng các nha hoàn đồng loạt hành lễ:
“Tham kiến vương gia.”
Đã về rồi?
Giang Uyển Như vội đặt đũa xuống, đứng dậy đi ra ngoài đón. Lúc này, Lục Phụng đã bước vào cửa, một nha hoàn đang hầu hạ chàng cởi áo choàng ngoài. Những việc này thường do Giang Uyển Như làm. Nha hoàn trong viện Kim Quang đều là người nàng từng huấn luyện từ phủ Quốc Công đem đến vương phủ, không lẽ lại không biết quy củ?
Hay nha hoàn trong viện bắt đầu lười biếng?
Giang Uyển Như cảm thấy người của nàng không thể nào ngu ngốc như vậy. Nàng bước tới một bước:
“Để ta…”
“Nàng cứ ở yên đó.”
Lục Phụng lạnh nhạt nói. Giang Uyển Như càng thêm nghi hoặc. Một nha hoàn khác quỳ xuống, giơ cao chậu đồng để Lục Phụng rửa tay. Hắn bỗng hỏi:
“Nàng còn nhớ tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng không?”
Giang Uyển Oanh? Lẽ nào tỷ ấy lại nói gì đó để bôi nhọ thanh danh của nàng?
Nghĩ đến trò hề trước đây, lòng Giang Uyển Như trào dâng hận ý. Nhưng hôm nay, Lục Phụng có vẻ rất khác thường. Nàng thận trọng đáp:
“Đã lâu không gặp, thiếp thân gần như quên mất. Sao vậy, có chuyện gì sao?”
“Quên rồi… cũng tốt.”
Lục Phụng cúi đầu, nét mặt lạnh lùng ẩn trong ánh nến mờ nhạt, không thể nhìn ra vui buồn.
“Đã quên rồi thì từ nay cũng không cần nhớ nữa.”
Hắn đưa tay vào nước trong chậu, rửa sạch vết m.á.u dính trên tay.
Hắn điềm nhiên nói:
“Nàng ta c.h.ế.t rồi.”