Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-12-28 12:26:48
Lượt xem: 94

Da tuyết má hồng, mồ hôi đầm đìa , Giang Uyển Như quỳ gối trên thảm lông cừu trắng tinh, đôi mắt ướt sũng một mảnh mờ mịt. 

Lục Phụng không nói gì, hắn tháo loan đao bên hông xuống, bước đi điềm tĩnh, tới gần Giang Uyển Như giơ tay ra.

Giang Uyển Như ngẩng đầu thầm nhìn sắc mặt của hắn, rụt rè đặt tay lên lòng bàn tay hắn. Ngay sau đó, thân thể nghiêng về phía trước , Giang Uyển Như hoảng loạn vịn lên cổ của hắn, hai má chạm vào n.g.ự.c hắn, rất lạnh.

Nàng thấp thỏm nói:

”Phu quân, sao lúc này lại trở về rồi?”

Lục Phụng ôm nàng đứng vững, hỏi ngược lại:

”Ta không thể về sao?”

“ Đương nhiên có thể. Chỉ là phu quân trở về đột nhiên, thiếp không kịp nghênh đón ,không làm tròn bổn phận làm vợ.”

 

Giang Uyển Như cúi đầu, ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Lục Phụng.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Tay của phu quân lạnh quá, thiếp pha cho chàng ấm trà , làm ấm người.”

Nàng hoàn toàn không ngờ Lục Phụng đột nhiên bước vào. Ca múa thấp hèn, nàng gả vào liền cẩn thận dè dặt, làm trưởng nương của phủ quốc công. Cũng là sau đó sinh hạ hai huynh muội Hoài Lăng và Minh Châu, nàng sợ dáng người mập mạp, lại cảm thấy địa vị vững chắc, mới dám lén lút luyện một đoạn trong lúc không có người.

 

Điệu múa hồ hoàn là từ ngoại bang truyền đến, eo nhanh chóng nhảy múa, nhẹ nhàng như lá rụng mùa thu, lại giống như tuyết bay mùa đông. Nhảy một khúc mà đã thở dốc, người nhảy cần có đủ sức mạnh và sự dẻo dai, Giang Uyển Như hoàn toàn có thân thể khỏe mạnh, mỗi lần thái y chẩn mạch bình an, đều nói nàng khí sắc tốt, thân thể khỏe mạnh

Ngoại trừ khó lên nơi thanh nhã ra, Giang Uyển Như cũng không cảm thấy gì tốt. 

 

Trước kia nàng nhìn thấy Lệ di nương ở nhị viện múa lả lướt, sân rách nát đều hiển lên sáng trưng. Chỉ là vũ cơ hèn mọn , Lục Phụng tính tình lại cổ hủ như vậy, đến sách cũng không cho nàng xem , hôm nay lại nhìn thấy nàng tự mình luyện giống như múa “không đứng đắn”, không biết phải “phạt” nàng như nào.

 

Khuôn mặt nhỏ của Giang Uyển Như đau khổ, đột nhiên có cảm giác đồng bệnh tương liên với Hoài Dật.

Rửa dụng cụ pha trà, lấy trà, cho trà vào, rửa trà, cạo bọt trà , Giang Uyển Như vén tay áo lên , ngón tay trắng như tuyết, móng tay dài bôi đầy sơn phượng tiên hoa diễm lệ, tay nâng đồ sứ men xanh, nhìn như chính là một đạo cảnh.

 

Nàng cẩn thận bưng nước trà lên, cúi mặt, không dám nhìn sắc mặt của Lục Phụng:

 

“Phu quân, mời dùng trà.”

Lục Phụng khí thế ngồi trên sạp hoa lê bên cạnh cửa sổ, bưng trà lên uống một ngụm, đặt xuống.

 

“Nóng rồi.”

 

Giang Uyển Như không nghi ngờ hắn, ân cần pha một chén, đặc biệt thổi bên miệng chén hai tay dâng lên.

Lục Phụng khẽ nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Độ lửa không đúng, nhẹ rồi.”

Giang Uyển Như trong lòng nghi hoặc, tài nghệ pha trà của nàng đã được 5 năm rồi, ở bên ngoài Lục Phụng danh tiếng hung ác, lại từng mang binh đánh trận , nàng từng cùng với người bên cạnh giống nhau, cho rằng Lục Phụng thích uống rượu.

 

Thực ra không phải như vậy, Lục Phụng có thể uống rượu, không giống với Giang Uyển Như uống mấy chén liền say, rượu của Lục Phụng trên bàn tiệc là loại rượu mạnh nhất thuần khiết nhất, nhưng lúc bình thường một mình ở phòng sách hoặc Kim Quang viện, hắn thích uống trà, ví dụ loại trà có hương vị mạnh mẽ như đại hồng bào, Giang Uyển Như không nếm ra được sự khác biệt, nhưng Lục Phụng thích uống, nàng liền đem toàn bộ trà ở trong phòng thay thành khẩu vị của hắn.

 

Tay nghề pha trà cũng giống như trải qua muôn ngàn thử thách, lúc đầu Lục Phụng uống trà nàng pha, uống một ngụm liền bỏ xuống, nàng truy hỏi thế nào, Lục Phụng đáp: “Cũng tạm”.

Tiếp tục nói: “Để hạ nhân tới, nàng không cần làm”.

 

Nàng biết ngay không thể vào miệng của Lục đại công tử. Từ bánh trà đến nước ấm, nàng lần lượt tỉ mỉ cho vào, hắn uống cũng quen rồi, mặc dù không thường xuyên tự tay làm, nhưng nàng tự nhận tay nghề không có kém cỏi.

 

……

 

Giang Uyển Như chần chừ một lúc, lại nghiêm túc pha nước trà lần 3, lần này Lục Phụng một ngụm cũng không uống, chỉ ngước mắt lướt qua nói: “Nặng rồi”.

 “Chỉ một cái bánh trà , làm sao nặng được?”

 

Làm đại phu nhân sống trong sung sướng năm sáu năm nay nuôi dưỡng tính tình của Giang Uyển Như, nàng đặt chén trà nặng lề lên bàn, ngước mắt nhìn Lục Phụng: “Trà này của thiếp......”

 

Đối diện với ánh mắt trêu đùa của nam nhân, Giang Uyển Như cuối cùng cũng phản ứng lại, làm gì có trà nhẹ, nặng rồi, hắn chính là đang trêu đùa nàng!

 

Lục Phụng nhướng mày nói: “Trà còn thiếu.”

Hắn dừng một lúc, điềm đạm nói: “Múa không tệ.”

 

Giang Uyển Như: “......”

 

Nàng lặng lẽ dịch qua, giơ tay ngón ra, cầm ống tay áo hắn. nhìn hắn không có phản ứng gì, lại được voi đòi tiên nắm lấy tay hắn, giống như cả người không có xương, gần như tựa vào trên người Lục Phụng.

 

Nàng nhẹ giọng, dịu dàng nói: “Ai nha, thiếp làm gì biết múa, bữa trưa ăn no quá, tùy ý xoay hai cái, tiêu đồ ăn thôi.”

 

Giang Uyển Như: “.....”

 

Nàng mở to mắt nhìn hắn, cam chịu nói: 

“Thiếp chính là tự tiện múa, sao nào? Vừa rồi là hồ toàn vũ , ngoại trừ cái kia, thiếp còn biết ‘kinh hồng’, ‘lục yêu’, ‘nghê thường’...thiếp còn biết rất nhiều.”

 

Dù sao nàng ở trong lòng Lục Phụng chính là một phu nhân tầm thường “ miễn cưỡng biết chữ”, “không thông văn”, chỉ thích xem sách kịch, nói chuyện, lại thêm kỹ năng múa không được múa trên bàn tiệc, làm như nhau rồi.

 

Nàng vốn dĩ không phải tiểu thư khuê các, hắn lại không phải ngày đầu biết.

 

Giang Uyển Như vẫn hờn dỗi, một lát sau, bên tai truyền đến tiếng cười khó chịu của Lục Phụng.

 

Hắn cao lớn, dễ dàng ôm nàng vào lòng, bất đắc dĩ nói: “người không lớn, tính khí không nhỏ.”

 

Giang Uyển Như nhìn hắn, ánh mắt đen nháy tràn ngập lên án. Trong lúc Lục Phụng cho rằng nàng sắp ra chiêu gì, nàng đột nhiên ưỡn ngực, chậm rãi nói : “Thiếp... không nhỏ.”

 

Yên tĩnh một lát, Lục Phụng cười lớn, lồng n.g.ự.c chấn động, làm cho tim của Giang Uyển Như cũng nhảy dựng theo.

 

Đợi Lục Phụng cười xong, Giang Uyển Như cho rằng việc này cứ thế trôi qua, Lục Phụng bỗng nhiên nói:

 

“Tập múa một điệu, cuối cùng vẫn là thấp hèn.” Giang Uyển Như liền nhắc tới.

 

 “Nhưng mà…”

 

Lục Phụng vươn tay ra, ngón tay vuốt ve, giúp nàng lau đi mồ hôi trên mũi.

 “Có thể làm cơ thể khỏe mạnh. Nếu nàng thích , ở trong phủ tùy nàng, vạn lần không thể lộ ra trước mặt người khác.”

 

Giang Uyển Như kinh ngạc nhìn Lục Phụng, hỏi : “Cứ như vậy sao?”

 

Lục Phụng trọng quy củ, nàng cho rằng theo tính nết của hắn, cho dù không phạt, cũng không tránh được lời nói trách móc. Nàng biết tại sao Lục Phụng yêu nàng, bởi vì nàng thận trọng, biết nguyên tắc, có thể làm tốt “đương gia chủ mẫu” mà trong lòng hắn hài lòng. Từ trước tới nay chưa thấy qua chủ mẫu lén lút luyện múa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-86.html.]

Lục Phụng trả lời nàng: “Nếu không?”

Chẳng lẽ hắn có thể bắt nàng lại, đánh một trận? nàng thân thể mềm yếu, hơi dùng sức liền kêu la đau, sắc mặt hơi trầm, nàng liên oán trách hắn hung dữ, càng ngày càng yếu ớt.

 

Giang Uyển Như thản nhiên nói: “ thiếp cho rằng phu quân xem thường thiếp.”

Lệ di nương xuất thân phong trần, nàng tứ thư ngũ kinh không biết, cầm kỳ thư họa không thông, chỉ biết chút thủ đoạn lấy lòng người, đến bản thân nàng cũng là lén lút luyện , không dám cho người khác nhìn thấy.

 

Lục Phụng cười, khen : “Đẹp lắm.”

 

Nếu như đổi cảnh tượng khác, hắn tất nhiên không cho phép Giang Uyển Như tự luyện, vũ cơ là đồ chơi cho người khác thưởng thức, thê tử của hắn sao có thể tự hạ thân phận làm chuyện này?

 

Bất ngờ không kịp đề phòng, trước kia chưa từng suy nghĩ, hắn đã thấy bộ dạng Giang Uyển Như nhảy múa. Nữ nhân mặc nội y trắng tinh, bối tóc rời rạc, nhẹ nhàng nhảy múa, giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ uyển chuyển. Sống lưng của nàng thẳng tắp, giơ cao hàm lên, ánh sáng chiếu vào mặt trắng như tuyết của nàng, khoảnh khắc đó, Lục Phụng ngơ ngẩn.

 

Vũ cơ thấp hèn, nàng lại rất đẹp.

Lục Phụng không giấu được vẻ thưởng thức, làm cho Giang Uyển Như hơi ngượng ngùng, nàng nói: 

“Là thiếp coi thường phu quân rồi.”

 

Cũng không thể trách nàng, dù sao Lục Phụng ra ngoài đều phải dặn dò một câu, bắt nàng xem “chính kinh thư”, nàng không biết hắn trong chuyện này dễ nói chuyện như vậy.

 

Lục Phụng thần sắc bất lực nói : “Ta bắt nàng xem, nàng xem chưa?”

 

Hắn vì nàng chuẩn bị sử sách điển tịch, sợ nàng lật cũng chưa lật qua, hắn nói cái gì? Động một chút trách nàng phạt giống như Lục Hoài Dật sao?

 

Trước kia, yêu cầu của hắn đối với thê tử” hiền thê lương mẫu”, muốn nàng xử lý tốt mọi chuyện trong nhà, cung kính phu quân, hiếu thuận trưởng bối, sinh con dưỡng cái, hắn là cho nàng tôn vinh của thê tử

 

Hôm nay giới hạn của Lục Phụng vừa xuống lại xuống, mọi chuyện trong nhà, nàng từ trước đến này làm khá tốt, cho dù một ngày nàng buông tay không quản, hắn phái một ma ma là được. Hắn ở đây, mọi chuyện trong nhà không lật được trời.

 

Trưởng bối có hạ nhân hầu hạ, không cần nàng tự mình hiếu kính, hiện giờ bọn họ vừa có trai có gái, cũng không cần nàng phải sinh thêm. Lục Phụng nghĩ một chút , hắn bây giờ đối với Giang Uyển Như chỉ có một giới hạn:

Tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức của nữ nhân. Còn lại, chỉ cần không quá đáng, hắn mắt nhắm mắt mở, đều không so đo với nàng.

 

***

Giày của Lục Phụng dính bùn đất và tuyết, làm cho thảm lông cừu của Giang Uyển Như vừa trải ra có vài vết bẩn. Nàng ngồi trên đùi hắn, cầm tay áo hắn, oán trách nói: 

“Thảm tốt như vậy, cả phủ chỉ có một tấm, thất đáng tiếc.”

 

Đây là lần trước lúc nàng hạ sinh Hoài Lăng và Minh Châu hoàng thượng ban cho nàng. Lục Phụng bảo nàng nhận lấy, nàng liền không khách sáo coi toàn bộ thành tiền riêng.

 

Lục Phụng véo má nàng, thản nhiên nói: “có tiền đồ.”

 

Hắn nhìn về búi tóc lỏng lẻo của nàng , chỉ có một đóa hoa mẫu đơn, hỏi nàng: “Tại sao không cài trâm phượng?”

 

Hắn lướt qua danh sách, hoàng đế lần này hào phóng, mấy cây trâm phượng kia còn có thể hợp với nàng.

 

Giang Uyển Như sẵn giọng nói: “Còn nói nữa, không có lý do, thánh thượng thưởng đồ vật vượt quá như vậy, thiếp sợ muốn chết, toàn bộ khóa ở trong phòng không dám động đến.”

“Vừa hay, thiếp muốn một lời giải thích, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chàng vừa đi là liền đi rất nhiều ngày, bên ngoài đều nói chàng bắt Trần đảng , bắt được chưa? Để thiếp xem, có bị thương không.”

 

Giang Uyển Như ở trước n.g.ự.c hắn vừa sờ vừa chọc, còn muốn cởi áo bào của hắn ra xem, bị Lục Phụng không nhịn được đè lại hai tay không an phận, để ra phía sau.

 

Âm thanh của hắn bình tĩnh, giống như nói một chuyện bình thường: “Chúng ta đổi nhà khác ở.”

 

Giang Uyển Như không rõ nguyên nhân, hỏi:

“Tại sao, phủ quốc công địa giới lớn, phong thủy tốt, làm gì phải đổi tới đổi lui? Cao đường vẫn còn, cả nhà già thì già, nhỏ thì nhỏ, cũng không dễ dọn đi.”

 

Lục Phụng nhìn Giang Uyển Như:

“Không có người ngoài, chỉ có nàng,ta và các con.”

Giang Uyển Như nghĩ hơn nửa ngày, đột nhiên mở to hai mắt, Lục Phụng đè nàng mới không nhảy dựng lên.

 

Nàng ngạc nhiên nói: “Chàng là nói…“

Theo tính nết độc đoán của Lục Phụng, không thể nào phân nhà, liên tưởng đến hoàng đế đưa tới ban thưởng vượt quá chế độ, thân thế của Lục Phụng, nàng còn có cái gì không rõ.

 

Phu quân của nàng là long tử phượng tôn, là hoàng tử!

 

Đả kích quá lớn, Giang Uyển Như ngủ trưa vừa tỉnh dậy, nhịn không được véo da thịt trên bàn tay.

Đau, không phải là mơ.

Nhưng... sao lại mơ hồ như vậy? nàng vừa ngủ một giấc, Lục Phụng bỗng nhiên quay về, thay đổi nhanh chóng, trở thành con cháu hoàng thất. Vậy nàng chẳng phải là thành thê tử hoàng gia sao? Còn có Hoài Dật, Hoài Lăng và Minh Châu, chính là thế tử quận chủ sao?

Pussy Cat Team

 

Giang Uyển Như lại véo bản thân, vẫn là đau.

Năm đó trời xui đất khiến nàng gả vào phủ quốc công, đã là cơ hội hiếm có rồi, không ngờ rằng lại tiến thêm một bước về phía trước.

 

Hai mắt của Giang Uyển Như sáng lấp lánh, kéo lấy ống tay áo của Lục Phụng, kích động nói: “Phu quân, thiếp có thể phong cái gì phi a, vương phi được không? Thánh thượng đã nhận chàng, nhất định không keo kiệt?”

 

Giang Uyển Tuyết chính là “vương phi”, mấy năm gần đây nàng mang danh tiếng nương tử quyền thần, thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng trước mặt hoàng thất cũng phải thấp nửa đầu, cúi người hành lễ.

 

Nàng cũng muốn làm hoàng phi nương nương cao cao tại thượng?

 

Lục Phụng mỉm cười, hắn lần này ra ngoài mấy ngày, bắt sống Trần Phục, dựa theo ước định của hắn và hoàng đế, đến lúc nhận tổ quy tông. 

 

Lần trước hoàng đế ở trên triều đình làm như vô tình lỡ miệng, còn có những thứ ban thưởng vượt quá kia, đều là làm nên. Hoàng đế vội vàng nhận con trai, Lục Phụng lại không muốn làm vương gia.

Lúc khôi phục thân phận, cũng là lúc hắn mất đi quyền lực Cấm Long Ty.

 

Các triều đại, con đường tranh quyền đoạt lợi từ trước tới nay đều là thi cốt chồng chất, m.á.u chảy đầy đất. Phụ tử tranh chấp, huynh đệ tương tàn, ngoài trừ tôn vinh hoàng thất ra , tùy theo đó là vô số minh thương ám tiễn.

 

Lục Phụng giúp Giang Uyển Như vén tóc sau tai, nhìn biểu cảm vui vẻ của nàng , hắn nói: “Vương phi”

 “Cho nàng làm vương phi.”

 

Đó chính là chiến trường của hắn, nàng không cần vì thế mà phiền nhiễu.

 

 

 

Loading...