Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-12-27 00:24:40
Lượt xem: 75
Gần đây triều đình không yên ổn, trước có Bùi thị lang vì giảm thuế cho một trấn nhỏ nơi biên cương mà lôi cả lại bộ, hộ bộ, hình bộ vào, gây náo loạn không ngừng; sau đó Cấm Long Ty phối hợp với Ngũ Thành Binh Mã Ty truy bắt phe Trần đảng, gần như lật tung cả kinh thành.
Không ai dám đến tra xét phủ Lục gia, nhưng bên ngoài thì binh hoang mã loạn, thời tiết lại lạnh giá, Giang Uyển Như chỉ muốn ở trong phủ, chẳng mấy khi ra ngoài.
Nàng tin tưởng Lục Phụng, nếu hắn đã nói không cần nàng lo lắng thì nàng cũng chẳng cần tự dọa mình. Liên tiếp mười ngày Lục Phụng không về phủ, nàng cũng không hoảng, ăn ngon ngủ kỹ, đóng cửa hưởng nhàn những ngày bình yên của mình.
Trước đây Lục Phụng xuống Giang Nam, đi lâu ngày khiến nàng thấp thỏm không yên, nhưng dạo gần đây hắn hay ở nhà, phu thê quấn quýt bên nhau, tình cảm tốt hơn nhưng thân thể nàng lại chịu không nổi.
Giờ gần gũi vừa đủ, nàng tranh thủ thời gian này nghỉ ngơi, dưỡng sức.
Không phải hầu hạ phu quân, trong phủ chẳng ai dám bắt bẻ Giang Uyển Như. Nàng ăn no ngủ ngon, khi rảnh rỗi thì cùng hai đệ muội chơi bài lá nửa ngày, hoặc những buổi chiều trời trong nắng đẹp lại gọi gánh hát trong phủ diễn vở mới để thưởng thức.
Còn về "sách nghiêm chỉnh" mà Lục Phụng giao phó, nàng đã sớm quẳng ra sau đầu. Đời người ngắn ngủi, phải biết hưởng lạc kịp thời, nàng đâu cần thi khoa cử, học nhiều làm gì? Cả thiên hạ này, e rằng ngoài Lục Phụng ra, không ai khô khan đến mức như thế.
Ngày ngày đánh bài nghe hát, Giang Uyển Như sống vui như thần tiên. Chỉ có hai chuyện khiến nàng phiền lòng.
Một là Lục Phụng không ở nhà, nàng không cho hai đứa nhỏ uống sữa, sữa bị tắc, phải dùng đồ để thông mới dễ chịu hơn.
Hai là chuyện của Hoài Dật.
Lần trước Lục Phụng phạt Hoài Dật chép Hiếu Kinh, thời hạn là ba ngày, nhưng hôm sau Hoài Dật đã chép xong mang đến. Giang Uyển Như xoa quầng thâm dưới mắt con, đau lòng trách Lục Phụng phạt quá nặng. Hoài Dật cũng không biết linh hoạt, cần gì phải thật thà như vậy, dù con không chép một chữ nào, nàng là mẹ cũng chẳng trách con, còn có thể giúp con che giấu.
Nhưng Hoài Dật, người bị phạt, lại bình thản hơn nàng. Cậu thái độ thành khẩn nói:
“Mẫu thân, lần này là lỗi của con, con tình nguyện chịu phạt.”
Mẫu thân dịu dàng yêu thương, nhưng cậu lại dựa vào sự cưng chiều ấy mà không tôn trọng nàng. Năm xưa, mẫu thân liều mạng sinh cậu ra, khi cậu yếu ớt, nàng từng nếm thử từng thang thuốc, thức trắng đêm trông nom cậu, cậu thật sự không nên phụ lòng nàng.
Nói đến mức này, Lục Phụng phạt Hoài Dật là vì nàng, Hoài Dật tự nguyện chịu phạt, phụ tử hòa thuận, ngược lại khiến nàng cảm thấy bản thân thành người không ra gì.
Giang Uyển Như cũng hiểu đạo lý "yêu con quá mức là hại con", nhưng Hoài Dật quá ngoan, lại yếu ớt, mà Lục Phụng lại nghiêm khắc quá, nên nàng không kìm được mà muốn yêu thương con nhiều hơn.
Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại búi tóc cho Hoài Dật, hỏi:
“Dạo này con bận học không? Đừng cố quá, nếu nhiều quá thì nói với phụ thân và thầy của con, con còn nhỏ, không cần vội đâu.”
Hoài Dật lắc đầu, đáp:
“Mẫu thân yên tâm, con theo kịp ạ.”
Pussy Cat Team
Đứa trẻ này suy nghĩ nặng nề, lòng hiếu thắng lại cao, dù không theo kịp cũng không nói ra, càng không xin giảm bài vở, mà chỉ lén lút học thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-85.html.]
Giang Uyển Như không khuyên được con, bèn nói với Lục Phụng, bảo chàng quan tâm con hơn. Ai ngờ Lục Phụng chỉ mỉm cười, vẻ mặt hài lòng nói:
“Con ta phải như vậy.”
Khiến Giang Uyển Như tức giận nhéo mạnh eo hắn, nhưng tất nhiên nàng cũng phải trả giá vì hành động đó.
Lục Phụng không trông cậy được, Giang Uyển Như chỉ có thể hạ công phu ở phía Hoài Dật. Nàng khuyên nhủ:
“Con trai, con xem này, sản nghiệp to lớn của gia đình này, sau này đều là của con.”
“Con là trưởng tử chính danh, chẳng ai tranh với con cả.”
Lục Hoài Dật gật đầu tán thành, nhưng lại nói:
“Chính vì vậy, sau này con phải chống đỡ cả gia đình, càng phải chăm chỉ.”
Giang Uyển Như bất lực, thở dài:
“Dù con có chăm chỉ đến đâu, cả gia nghiệp phủQuốc Công này cũng chỉ gói gọn trong mảnh đất này, cần gì phải cố chấp thế?”
Lục Hoài Dật ánh mắt lóe lên, cúi đầu không phản bác lời nàng.
Đối với đứa con trai trưởng yếu ớt này, Giang Uyển Như thật sự không biết làm sao, còn khó chiều hơn cả Lục Phụng ngày xưa. Giờ cậu đã lớn, có tâm sự cũng không muốn chia sẻ với mẫu thân, nàng không hiểu vì sao con lại có “chí tiến thủ” mạnh mẽ như vậy, càng không hiểu vì sao cậu thường xuyên trầm tư, không vui.
Hoài Dật buồn bã suốt một thời gian dài, đến giờ vẫn chưa khá hơn.
Giang Uyển Như không còn cách nào khác, đành chơi cùng con mấy ván quay vụ, rồi sai người bên ngoài tìm những món đồ chơi thú vị như dế mèn, bảng bảy mảnh, khóa Khổng Minh để dỗ con vui.
Đáng tiếc, Hoài Dật thật sự khó dỗ. Ban đầu là nàng dẫn con chơi, sau khi cả hai cùng hoàn thành bảng bảy mảnh, Hoài Dật giữ khuôn mặt nghiêm túc, rụt rè hỏi:
"Mẫu thân đã vui chưa ạ? Bài vở của con hôm nay vẫn chưa hoàn thành, ngày mai con lại chơi với mẫu thân, được không?"
Giang Uyển Như lúc này mới hiểu ra, không dám tự cho mình thông minh nữa.
Ngoài việc phải lo lắng cho Hoài Dật, khoảng thời gian này Giang Uyển Như sống rất thư thái. Đầu tháng mười một, khi thời tiết ngày càng lạnh hơn, vào một buổi chiều gió rét gào thét, Lục Phụng bất ngờ trở về phủ.
Chàng trở về mà không báo trước chút nào. Khi ấy, Giang Uyển Như vừa ngủ trưa dậy, đuổi hết mọi người ra ngoài, đang tự mình nhảy điệu Hồ Quyển trong phòng.
Dáng nàng không thuộc kiểu "thon gầy", nhưng khi nhảy lại nhẹ nhàng uyển chuyển, vòng eo mềm mại, linh hoạt. Nàng nhảy để "tự vui" chứ không phải để "vui lòng ai", động tác lười biếng, tùy ý, có quên vài bước cũng chẳng sao, chỉ cần theo ý mình là được.
Giơ tay, đặt lên eo, ngẩng đầu, xoay người…
Bỗng nhiên thấy khuôn mặt lạnh lùng của Lục Phụng, Giang Uyển Như giật mình đến mức chân mềm nhũn, suýt ngã xuống tấm thảm lông cừu.