Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-12-25 09:16:51
Lượt xem: 75
Một đêm xuân tiêu. Kết quả của một đêm buông thả chính là Giang Uyển Như bỏ lỡ buổi chơi bài với hai đệ muội. Cũng may nàng không cần phải đến triều sớm, liền ngủ một mạch đến tận trưa, không ai vô duyên vô cớ quấy rầy nàng.
Lục Phụng là người bận rộn, trời chưa sáng đã chỉnh tề y phục, thần thái phấn chấn bước ra ngoài trong tuyết. Không có Giang Uyển Như ở bên chăm nom, đám hạ nhân phía dưới không dám nhìn thẳng vào gương mặt của chủ nhân. Đến khi Lục Phụng đứng trong Kim Loan Điện, hắn mới nhận ra ánh mắt mọi người nhìn mình đầy kỳ lạ.
“Khụ, Lục khanh, tuổi trẻ khí thịnh cũng tốt, nhưng càng phải biết tiết chế.”
Hoàng đế nhìn thấy vết cào rạch trên mặt Lục Phụng, trong lòng vừa giận vừa bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải giữ thể diện cho hắn, không tiện nói thẳng. Hoàng đế cố nén, mặt mày đen lại, trong lòng lại âm thầm ghi thêm một tội cho Giang Uyển Như.
Hồng nhan họa thủy!
Lục Phụng chạm vào vết cào trên mặt mình. Tối qua vui vẻ quá đà, lực tay nàng chỉ như gãi ngứa, hắn thậm chí còn không nhận ra.
Trước ánh mắt trêu chọc, chế nhạo của hoàng đế và quần thần, Lục Phụng bước ra khỏi hàng, mặt không đổi sắc nói:
“Tối qua thần và đám phản loạn của Trần đảng kịch chiến đẫm máu, khiến dung nhan tổn thương. Xin thánh thượng thứ tội thần thất lễ trước mặt thánh giá.”
Chuyện trong khuê phòng chỉ nên dừng lại ở đó. Lục Phụng không có sở thích bàn chuyện phòng the trước đám đông, càng không muốn nương tử mình trở thành đề tài bàn tán của người đời.
Pussy Cat Team
Hoàng đế giận đến mức râu mép dựng lên, trừng mắt nhìn.
Tên tiểu tử giỏi lắm, dám lừa cả trẫm mà không buồn bịa lý do cho tử tế. Trần đảng muốn làm gì? Dùng móng tay cào c.h.ế.t ngươi chắc?
Lý do vụng về, sơ hở khắp nơi của Lục Phụng, hoàng đế không những không thể vạch trần, mà còn phải nín nhịn che đậy cho hắn. Ai cũng nhìn ra sự bất thường, nhưng thì sao? Hoàng đế đã chấp nhận, ai dám nghi ngờ vị Lục chỉ huy sứ đây?
Hoàng đế mặt mày tối sầm, giọng điệu nhàn nhạt dạy bảo vài câu, rốt cuộc cũng không thể vì chuyện nhỏ này mà làm khó nhi tử của mình.
Lục Phụng vẻ mặt bình thản, không chút d.a.o động, khéo léo chuyển đề tài từ chuyện khuê phòng trở lại chính sự:
“Tối qua tuy để Trần đảng chạy thoát, nhưng thần đã làm trọng thương Trần Phục. Xin thánh thượng ra lệnh, sai Kinh Triệu Doãn cùng Ngũ Thành Binh Mã Ty lùng sục các y quán, bắt giữ tên phản tặc Trần Phục.”
Nghe vậy, lòng mọi người lập tức chấn động, tâm trí thoát khỏi dư âm của cơn sóng đào hoa vừa rồi. Trần đảng là chuyện lớn, Kinh Triệu Doãn cùng một số quan viên nhanh chóng bước ra, bày tỏ sẵn sàng góp sức cùng Lục chỉ huy sứ.
“Không phải là giúp ta.”
Lục Phụng lãnh đạm đáp:
“Là giúp thánh thượng, giúp triều đình.”
Sắc mặt hoàng đế từ u ám chuyển sang rạng rỡ, vỗ tay cười lớn:
“Hay, hay, hay! Đây mới là con trai… là trung thần tốt của trẫm! Ha ha ha, người đâu, ban thưởng hậu hĩnh!”
Lục Phụng không phải lần đầu nhận thưởng, nhưng lần đầu cảm thấy nghẹn khuất như vậy.
Hoàng đế trị vì hơn hai mươi năm, phong thái đế vương sao lại không giữ được bình tĩnh như thế? Lời vừa dứt, không chỉ văn võ bá quan, mà cả mấy vị thân vương như Hiền Vương, Anh Vương, Mẫn Vương… ánh mắt nhìn Lục Phụng đều thay đổi.
Trần Phục sắp bị bắt, cũng là lúc Lục Phụng và hoàng đế đã hẹn ước việc nhận tổ quy tông. Lục Phụng muốn tranh đoạt vị trí kia, việc khôi phục thân phận chỉ là sớm hay muộn. Tuy nhiên, hoàng đế có thể dung nạp một quyền thần, nhưng chưa chắc đã muốn có một thân vương nắm thực quyền.
Hiện tại, Lục Phụng nắm giữ cấm long ty, còn Lăng Tiêu ở biên giới phía bắc, với thân phận đại tướng tam quân, cầm trong tay tám vạn binh mã. Lăng Tiêu không dễ động vào, nhưng nếu Lục Phụng trở thành thân vương, cấm long ty có lẽ sẽ không còn tồn tại.
Gần đây, mấy vụ án lớn hoàng đế đều giao thẳng cho đại lý tự và H
Hình bộ, không qua tay cấm long ty. Lục Phụng lạnh lùng quan sát, trong lòng hiểu rõ tính toán của hoàng đế.
Hoàng đế muốn hắn thoái lui đúng lúc, làm một thân vương nhàn nhã. Nhưng hắn… không cam lòng.
Trong huyết quản của hắn cũng chảy dòng m.á.u đế vương. Chỉ vì què một chân mà cả đời phải ở dưới người khác, để con trai hắn quỳ trước con trai người khác, để nữ nhân của hắn cúi đầu trước nữ nhân khác… Chỉ nghĩ thôi đã không chịu nổi.
Lục quốc công dũng nghị cương trực, khi mới biết thân thế của mình, Lục Phụng chưa từng nghĩ sẽ tranh đoạt gì cả. Nhưng chính tên ngốc Tề Hiên kia đã vô tình tạo nên cơ hội. Sau khi nếm trải quyền lực, Lục Phụng không thể từ bỏ.
Lục Phụng im lặng trở về hàng, khép hờ mí mắt, như một ngọn núi cao sừng sững, khiến người ta không thể đoán nổi suy nghĩ bên trong.
---
Tiếp tục nghị chính, thiên hạ hiện nay đại thể yên ổn, ngoài vụ án Trần đảng đang sục sôi gần đây và vụ án Giang Nam sắp kết thúc, những chuyện còn lại chỉ là việc nhỏ. Lục Phụng lặng lẽ lắng nghe, cho đến khi Bùi Chương bước ra, dâng sớ:
“Khởi bẩm thánh thượng, ở biên giới phía bắc có một trấn nhỏ tên là ‘Lạc Vân Trấn’. Nơi này nghèo nàn hẻo lánh, vào mùa đông thường xuyên bị người Thát Đát quấy rối, dân chúng lầm than khổ cực. Thần xin thánh thượng khai ân, giảm năm phần mười thuế má nơi đây để giúp dân vượt khó.”
Lời vừa dứt, thượng thư bộ hộ đã không nhịn được, châm chọc:
“Bùi thị lang xót thương dân sinh khó khăn, cũng nên nghĩ đến cái mạng của bộ hộ chúng ta. Mở miệng liền muốn giảm năm phần mười thuế, thế này sang năm bộ hộ không thu được ngân lượng, chẳng lẽ ta phải đến phủ thị lang mà đòi?”
Bùi Chương gần đây nổi danh khắp chốn, tuổi còn trẻ, còn nhỏ hơn cả Lục Phụng vài tuổi, được người người tâng bốc nhưng cũng khiến không ít kẻ gai mắt.
Bùi Chương không vội, chậm rãi lấy từ tay áo ra một tấu chương, bên trong ghi chép rõ ràng về dân số nam nữ già trẻ của Lạc Vân Trấn. Số hộ không quá nghìn, nhân khẩu chưa đến vạn, trong đó người già yếu chiếm hơn ba phần. Ngoài ra, thống kê rõ tình trạng ruộng đất, phần lớn bỏ hoang, sản lượng thu hoạch không đủ sống, chợ búa tiêu điều, lợi nhuận chẳng đáng kể.
Những vấn đề khác như: giặc cướp quấy phá, nhà cửa bị đốt cháy, quân đội đồn trú tốn kém lương thảo… tất cả đều được phân tích rõ ràng, có bằng chứng cụ thể. Hoàng đế xem mà không đành lòng, thật sự có phần bị thuyết phục.
Triều đình vì chuyện này mà tranh luận không ngừng. Nơi đó không có đại họa cũng chẳng chịu thiên tai lớn, sao tự nhiên chỉ vì một tấu chương của thị lang bộ lại mà đòi giảm thuế, làm bộ hộ tổn thất ngân khố? Bộ hộ dĩ nhiên không đồng ý.
Nhân dân nghèo khổ, ai không đáng thương? Hôm nay là Lạc Vân Trấn, ngày mai lại có Lạc Vũ Trấn, chẳng phải sẽ loạn hết sao?
Hai phe tranh cãi không ngừng, lại có người thừa cơ khuấy nước đục. Hoàng đế bị ồn ào đến nhức đầu, đập mạnh tay xuống long án:
“Đủ rồi!”
Ánh mắt sắc bén của hoàng đế quét xuống dưới, dừng lại trên người Lục Phụng đang im lặng.
"Lục ái khanh, ngươi nói đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-81.html.]
Điện Kim Loan rộng lớn trở nên tĩnh lặng, vô số ánh mắt đồng loạt hướng về phía Lục Phụng. Hắn không hề ngẩng lên, chỉ lạnh lùng nói: "Làm theo luật mà xử."
Theo luật pháp, việc giảm thuế chỉ xảy ra trong các năm có lũ lụt, hạn hán, thiên tai, sâu bệnh, dịch bệnh, hoặc khi có chiến tranh lớn. Ngoài ra, khi tân hoàng lên ngôi, ân xá thiên hạ, cũng có thể giảm thuế, nhưng thường chỉ giảm ba phần mười. Đề xuất giảm năm phần mười như Bùi Chương đưa ra, không có tiền lệ.
Hoàng đế xoa trán, quyết định dứt khoát:
"Vậy thì làm theo luật. Điện Kim Loan của trẫm từ bao giờ trở thành cái chợ? Ầm ĩ nhốn nháo, thật không ra thể thống gì!"
"Lục ái khanh, lát nữa đến Dưỡng Tâm Điện gặp trẫm. Bãi triều!"
Hoàng đế phất tay áo rời đi. Quần thần đồng loạt quỳ xuống tiễn biệt. Vị trí của Lục Phụng ở đầu hàng bá quan, vừa mới vén tà áo để quỳ, tên thái giám cầm bút bên cạnh hoàng đế đã vội vàng bước lên, khẽ đỡ lấy, cười nói:
"Lục đại nhân không cần đa lễ. Thánh thượng đã căn dặn, mùa đông khí lạnh, quỳ nhiều không tốt cho chân."
"À đúng rồi, vị tiểu thần y Lạc gia đó thế nào? Đại nhân đừng nhìn cậu ta trẻ tuổi, thánh thượng đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được, nghe nói là đệ tử của thần y nổi danh, được truyền tụng là thần kỳ lắm."
Lục Phụng khẽ nhếch môi. Đây chính là đạo làm vua sao? Một mặt là người cha hiền từ, mặt khác lại là quân vương lạnh lùng. Hắn không thể hoàn toàn kính trọng ông ta như một người cha, cũng không thể hoàn toàn kính sợ như một quân vương.
Hắn lặng lẽ rời khỏi điện Kim Loan. Thời tiết ngày càng lạnh. Bên ngoài cổng cung, xe ngựa và kiệu lớn nhỏ xếp hàng. Quan viên ai nấy đều bước nhanh, chỉ mong sớm rời đi. Lục Phụng đi chậm, đợi cho đám người lục tục rời hết, hắn mới gặp Bùi Chương ở góc cột sơn đỏ.
"Lục đại nhân."
Bùi Chương chắp tay hành lễ với Lục Phụng. Lục Phụng liếc nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
"Đây không phải đường ra khỏi cung."
Hắn đi Dưỡng Tâm Điện, còn Bùi Chương xuất cung. Hai người lẽ ra không nên gặp nhau.
Bùi Chương bình thản nhìn Lục Phụng, không giải thích dài dòng, cũng không nói lời thừa thãi, chỉ thẳng thắn đi vào vấn đề:
"Ân oán giữa chúng ta, không nên liên lụy đến triều chính."
Nghe vậy, Lục Phụng bật cười lạnh, nâng mí mắt lên:
"Ân oán? Ngươi và ta có ân oán gì?"
Người nổi tiếng hùng biện như Bùi thị lang lại im lặng.
Hắn luôn thanh liêm chính trực, nhưng vì nàng, lần đầu tiên dùng quyền mưu lợi, sửa lời khai của tổng đốc lương thuế Tô Châu Trương Khiêm Vũ.
Sau đó, Trương Khiêm Vũ c.h.ế.t bất ngờ trong ngục. Nếu nói đó chỉ là một tai nạn, thì việc phạm nhân trong lần xét xử sau đó bỗng dưng nổi loạn, suýt đ.â.m mù mắt hắn, không thể là trùng hợp.
Bùi Chương không ngốc, trái lại, hắn có sự nhẫn nại và tỉ mỉ vượt trội. Hắn không điều tra sâu thêm, không phải vì sợ Lục Phụng, mà vì nàng giờ đã là thê tử của người khác. Phu quân nàng tàn bạo đa nghi, hắn không muốn gây rắc rối cho nàng.
Bùi Chương nói:
"Tất cả chỉ là ta đơn phương, ta cũng đã có thê tử, tuyệt không dám có ý nghĩ bất chính. Xin đại nhân đừng trút giận… lên người khác."
Hắn thậm chí tránh nhắc đến nàng, chỉ mong nàng sống dễ chịu hơn chút.
Lục Phụng cười lạnh, giọng nói như bật ra từ kẽ răng:
"Bùi Chương, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi nghĩ ta là ai?"
"Ta nếu muốn lấy mạng ngươi, ngươi liệu còn sống được đến giờ?"
Ban đầu, khi nghi ngờ Bùi Chương khao khát thê tử của mình, Lục Phụng chỉ hận không thể lột da róc xương hắn. Nhưng Bùi Chương chưa thực sự làm ra chuyện trái lễ nghi, hơn nữa còn là rường cột triều đình, lại từng âm thầm giúp đỡ Giang Uyển Như. Lục Phụng chỉ lạnh nhạt cảnh cáo một lần, lại bị hắn lẩn tránh, coi như là hắn rộng lượng.
Bùi Chương trầm mặc giây lát, rồi nói:
"Ta biết, đại nhân đã thủ hạ lưu tình."
Lục Phụng đột nhiên nói:
"Ba lần."
"Ngươi dạy con ta tập viết, ta giúp ngươi được phong làm Khâm sai ngự sử."
"Lần Nam hạ, ngươi giúp ta tìm được Trần đảng, ta cứu ngươi một mạng."
"Lần cuối cùng, Trương Khiêm Vũ bị ngươi sửa lời khai, nhưng ngươi rốt cuộc vẫn mềm lòng. Miệng của người c.h.ế.t là kín nhất, là ta xử lý hậu quả. Bùi đại nhân…"
Ánh mắt Lục Phụng sắc bén, chăm chú nhìn Bùi Chương:
"Ngươi và ta, đã sớm không ai nợ ai."
Lục Phụng là người trọng quy củ. Việc ở Lạc Vân Trấn vừa rồi, nếu đổi là người khác đề xuất, hắn cũng sẽ đáp như vậy.
Về chính sự, hắn trước nay không để tư tình can thiệp.
Bùi Chương rất thông minh, nhưng giờ đây, hắn lại cảm thấy hận sự thông minh của chính mình. Lục Phụng không nói dối, lần này, hắn đã thua.
Hắn lùi lại một bước, nghiêm túc hành lễ với Lục Phụng, nói:
"Ta nhỏ nhen, mong đại nhân lượng thứ."
Ánh mắt Lục Phụng thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Không để tư tình xen vào công việc, hắn rất tán thưởng vị Bùi thị lang trẻ tuổi này, kẻ có thể co được giãn được, chẳng phải người thường.
Hắn hỏi:
"Một trấn nhỏ không tên tuổi, ngươi cần gì phải như thế?"
Công bằng mà nói, tấu chương của Bùi Chương viết rất đẹp, ngay cả hoàng đế cũng bị hắn thuyết phục đôi phần. Nếu thực hiện, quả thật có thể giúp ích cho dân chúng nơi đó.
Bùi Chương cười khổ:
"Dù chỉ là một trấn nhỏ, cũng là con dân Đại Tề. Đã làm phiền, hạ quan sẽ nghĩ cách khác."
Trong giấc mơ, hắn và nàng từng sống ở Lạc Vân Trấn ba năm. Khi đó, hắn chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, có thể làm được rất ít. Nay thiên thời địa lợi, có lẽ giấc mơ ấy chính là lời nhắc nhở của ông trời. Hắn không thể không làm gì cả.
Đời người không chỉ có phong hoa tuyết nguyệt, mà còn là vì sinh linh bách tính.