Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 77

Cập nhật lúc: 2024-12-22 14:29:49
Lượt xem: 84

Lục Phụng không che ô, mái tóc đen và đôi mày mắt lấm tấm những bông tuyết nhỏ.

Giang Uyển Như quấn lấy hắn, cởi chiếc áo choàng lông chồn màu đen tuyền trên người hắn treo lên giá áo bên cạnh. Nàng nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hắn, mỉm cười nói:

“Ôi lạnh quá, mau vào trong sưởi ấm đi.”

 

Thúy Châu nhanh nhẹn bê lò than đến bên án kỷ gần cửa sổ, rót hai bát trà gừng nóng cho hai vị chủ nhân, sau đó lặng lẽ lui ra. Lục Phụng ngồi xuống chiếc ghế bành, ánh lửa đỏ nhè nhẹ phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Giang Uyển Như cúi đầu nhìn hắn, bỗng nhiên trong lòng xao động.

 

Nàng đưa tay, phủi đi những bông tuyết trên hàng mi của hắn.

 

Lục Phụng khẽ nhắm mắt, đột ngột siết chặt cổ tay Giang Uyển Như, giọng trầm thấp:

“Đừng chọc ta.”

 

Giang Uyển Như bẽn lẽn rút cổ tay về, lẩm bẩm:

“Phu quân thật là, vừa đến đã trách oan thiếp.”

 

Lục Phụng hừ nhẹ một tiếng, oan hay không, trong lòng nàng tự biết rõ.

 

Hắn không để ý đến vẻ làm bộ làm tịch của Giang Uyển Như, ánh mắt khẽ liếc qua:

Pussy Cat Team

“Lại cho ăn à?”

 

Giang Uyển Như cúi đầu nhìn cổ áo chỉnh tề của mình, ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt đẹp:

“Sao chàng biết?”

 

Nàng còn cố ý thoa phấn thơm lên cổ để che đi mùi sữa, sao lại bị phát hiện được chứ?

 

Sắc mặt Lục Phụng trầm xuống, ánh mắt hai người giao nhau. Một lát sau, Giang Uyển Như bỗng nhận ra:

“Chàng lừa thiếp?”

 

Lục Phụng thản nhiên đáp:

“Không cần dùng chiêu này.”

 

Mùi hương trên người nàng hôm nay nồng hơn thường ngày một chút. Lục Phụng đã từng phá án vô số, chút mánh khóe nhỏ này của nàng, trước mặt hắn thực sự không đáng kể.

 

Hắn khẽ bóp đôi bàn tay mềm mại của nàng, giọng nói pha chút bất đắc dĩ:

“Không thành thật.”

 

Gần đây Lục Phụng phát hiện, nàng thường thích giả vờ nghe lời mà không làm theo. Nói một đằng, làm một nẻo. Khi bị hắn vạch trần, nàng lại hay làm nũng, đôi mắt trong veo nhìn hắn chăm chú, khiến người ta không biết phải làm sao.

 

Trước đây nàng không như vậy. Nàng dịu dàng, hiền thục, biết chừng mực, là một chủ mẫu rất mẫu mực. Bây giờ sinh hai đứa con nữa, càng ngày càng giống trẻ con.

 

Giang Uyển Như vén tà áo, ngồi xuống đối diện Lục Phụng, nghi hoặc hỏi:

“Chuyện gì khiến phu quân bật cười vậy?”

 

Chẳng lẽ bị nàng chọc cười? Không phải chứ, Lục Phụng không phải người nhỏ mọn như vậy.

 

Lục Phụng khẽ lắc đầu:

“Không có gì.”

 

Mặc dù nàng ngày càng xa rời hình tượng “chủ mẫu” trong lòng hắn, nhưng Lục Phụng lại không cảm thấy ghét, thậm chí còn thêm phần yêu thương. Đó là một cảm giác rất vi diệu, như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào lòng, vừa ngứa ngáy, vừa dễ chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-77.html.]

 

Dĩ nhiên, bây giờ nàng đã đủ điệu đà rồi, nếu nói ra sợ nàng đắc ý đến mức cái đuôi cong lên tận trời. Lục Phụng giữ sắc mặt bình thường, uống một ngụm trà gừng, như thường lệ hỏi thăm về hai đứa trẻ.

 

Hắn là một người cha điển hình theo kiểu “nghiêm khắc,” điều này có thể thấy rõ qua cách hắn đối xử với Hoài Dật. Hiện tại, hai đứa trẻ còn nhỏ, việc chăm sóc hàng ngày đều do Giang Uyển Như lo liệu, hắn chỉ hỏi han qua loa là cùng. Bây giờ người ta thường nói “ôm cháu, không ôm con,” hai đứa trẻ hắn chưa từng bế qua, thành ra mỗi lần nhìn thấy cha, chúng lại gào lên khóc.

 

Khóe môi Giang Uyển Như khẽ nở nụ cười, giọng nói không tự chủ mà trở nên dịu dàng hơn:

“Tốt lắm, như mấy chú heo con vậy, ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, thiếp bế chúng cũng không nổi nữa rồi.”

 

Sắc mặt Lục Phụng dịu đi đôi chút. Năm nay hắn vừa tròn hai mươi bảy tuổi, lần đầu làm cha, trong lòng tràn đầy niềm vui và kỳ vọng con trai thành tài. Sau khi trải nghiệm cuộc sống phụ tử với Hoài Dật, hắn cũng dần hiểu ra, chỉ cần con cái khỏe mạnh, bình an là đủ, những thứ khác, đã có hắn gánh vác thay.

 

Hắn nói:

“Thuốc cao của Lạc tiên sinh khá hiệu quả, bảo ông ấy xem tay của Hoài Dật.”

 

Đôi chân của hắn hiện tại đã cải thiện đáng kể. Gần đây, khi quan sát Hoài Dật luyện chữ, Lục Phụng nhanh chóng nhận ra xương tay của Hoài Dật quá yếu, không thể viết ra được nét bút mạnh mẽ, dứt khoát giống hắn.

 

Lục Hoài Dật là trưởng tử của hắn, dù cơ thể yếu ớt, nhưng hắn vẫn luôn rèn luyện đứa trẻ theo tiêu chuẩn của một người thừa kế. Ngoài việc học chữ, mỗi ngày hắn còn giao thêm các bài tập võ nghệ, từ kéo cung đến vung đao, tất cả đều cần có sức mạnh cánh tay khỏe khoắn.

 

Giang Uyển Như khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp lời. Thấy bát trà gừng trước mặt Lục Phụng đã cạn, nàng ân cần đứng dậy rót đầy cho hắn, đồng thời khéo léo tìm cách nói đỡ cho Hoài Dật.

 

“Thân thể con đã yếu như vậy, vốn không thích hợp học võ. Ngay cả việc đọc sách, thiếp cũng không nỡ để con thức quá khuya, sao lại phải làm khó trẻ con?”

 

Lục Phụng liếc nàng một cái, hừ lạnh:

“Đúng là suy nghĩ của nữ nhân.”

 

Hoàng thượng, Lục Quốc Công, đến cả bản thân hắn, có ai mà không dũng mãnh thiện chiến, anh dũng vô song? Lục Phụng không mong con trai có thể đạt đến tầm vóc như tiền nhân, nhưng ít nhất cũng phải cầm nổi đao kiếm, không làm mất mặt tổ tiên.

 

Hơn nữa, thân thể yếu ớt, học võ để tăng cường sức khỏe, điều này chỉ có lợi cho đứa trẻ.

 

Trong vấn đề giáo dưỡng trưởng tử ốm yếu, giữa Giang Uyển Như và Lục Phụng có sự bất đồng rất lớn. Giang Uyển Như đau lòng không thôi, nhưng Lục Phụng, dù đôi khi dễ nói chuyện, phần lớn lại rất khó lay chuyển. Như lúc này, nhìn sắc mặt của hắn, nàng biết mình không thể thuyết phục được, đành dừng lại đúng lúc.

 

Ngày tháng còn dài, từ từ tính kế vậy.

Lục Phụng thấy nàng có chút buồn bã, trong lòng hiểu rõ nguyên nhân, nhưng hắn không thể việc gì cũng chiều theo ý nàng.

 

Hắn quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tuyết đang rơi lác đác, hỏi:

“Thích ngắm tuyết không?”

 

Hắn vốn là người đàn ông như vậy, một gia chủ nói một là một, ngay cả cách bày tỏ thiện ý cũng thật kín đáo.

 

Giang Uyển Như có lẽ không hiểu, hoặc có lẽ hiểu nhưng không muốn đáp lời.

 

Nàng theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

“Tuyết có gì hay mà ngắm, đến mùa đông thì lạnh c.h.ế.t đi được. Đường cũng trơn, chẳng dễ đi chút nào.”

 

Những người quyền quý thích vào mùa đông pha trà ngắm tuyết, làm thơ ngâm vịnh hoa, nhưng Giang Uyển Như chưa từng có hứng thú với những điều tao nhã đó. Mùa đông rất lạnh, tiểu viện của nàng và di nương nằm ở nơi hẻo lánh, phải đi một quãng xa mới đến được chính viện của Tần thị. Nàng phải rời giường từ tờ mờ sáng để đến vấn an, nếu gặp tuyết rơi, giày của nàng sẽ ướt sũng, ngâm đến mức các ngón chân trắng bệch, đôi khi không cẩn thận còn trượt ngã, đau ê ẩm cả người.

 

Bây giờ mỗi khi đông đến, nàng thích cuộn mình trong nhà, giống như một chú mèo con ngủ đông, để hơi ấm từ lò than sưởi cho cả người mềm mại, sau đó uống một bát trà gừng. Với nàng, như vậy đã là mãn nguyện.

 

Nếu năm đó, khi Lục Phụng điều tra chuyện của Lệ di nương, có nhắc một câu về nàng, hắn hẳn đã biết được Giang Uyển Như từng sống thế nào. Nhưng hắn vốn là người vô tâm, không để ý, cũng không bận tâm đến những chuyện vặt vãnh trong nội viện.

Loading...