Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 64

Cập nhật lúc: 2024-12-17 12:34:27
Lượt xem: 310

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rõ ràng khuôn mặt vẫn giống hệt, nhưng như hai khác .

Nàng của hiện tại dáng đầy đặn hơn, làn da trắng như tuyết, mặc bộ y phục lụa tơ óng ánh sắc cầu vồng, tóc búi những chiếc trâm vàng nạm châu sa lung linh, sáng lóa như ánh mặt trời.

 

Gương mặt nàng tựa hoa đào, má hồng phấn, lông mày kẻ mảnh, đôi môi đỏ thắm, nàng phảng phất hương hoa dìu dịu, ngọt ngào đến mức phần ngấy. Đôi bàn tay nàng mềm mại, trắng mịn như ngọc, ngón út mang chiếc móng giả bằng vàng, đính xen kẽ hồng ngọc và lam ngọc, lấp lánh ánh sáng sắc nhọn.

Nàng cúi đầu ngoan ngoãn mặt , gọi một tiếng “Đại nhân”, cung kính mà xa cách.

 

Bùi Chương khẽ nhắm mắt, lùi một bước, :

“Chỉ là hai đồng xu thôi, cần phiền phu nhân nhọc lòng.”

 

“Đại nhân đừng khách sáo.”

 

Giang Uyển Như uống rượu, đôi má ửng hồng còn rực rỡ hơn cả phấn son:

“Thứ khiến ngài cất công tìm kiếm, hẳn vật tầm thường. Đại nhân nể mặt đến dự tiệc đầy tháng của con , thể để ngài mất đồ?”

 

“Người …”

 

“Không cần!”

 

Bùi Chương đột nhiên cao giọng, lùi mấy bước.

“Có lẽ là nhớ nhầm. Ta… xin , tửu lượng kém, thất thố .”

 

Không giống, nàng của từng sinh cho hai con trai. Còn giờ đây, nàng hạ sinh một đôi song sinh long phụng, ngoài trưởng tử.

Chẳng lẽ hai là phu thê kiếp , còn kiếp , duyên phận tận?

 

Vẻ đau đớn hiện lên mặt Bùi Chương, nhưng nhanh che giấu.

Hắn khẽ :

“Phu nhân, và quý công tử là bạn tâm giao, bất chấp tuổi tác.”

 

Giang Uyển Như gật đầu, môi khẽ cong nở nụ cảm kích:

“Ta . Vẫn chính thức cảm tạ ngài. Hoài Dật là đứa trẻ bướng bỉnh, nhờ ngài khuyên bảo mà tính cách cởi mở hơn nhiều.”

 

Bùi Chương cụp mắt, Giang Uyển Như nữa.

“Ta duyên với quý công tử. Nếu , dù công tử phu nhân gặp khó khăn, thể tìm đến .”

“Bùi mỗ nhất định hết sức tương trợ, chút chối từ.”

 

Giang Uyển Như càng ngạc nhiên, cảm thấy vị đại nhân quả thực quá hiệp nghĩa.

“Ta con trai đa tạ ngài .”

 

Bùi Chương :

“Ta thấy một tiểu tư ở phía đông, để gọi dẫn đường.”

 

Nói xong, bất chợt ngẩng đầu Giang Uyển Như. Ánh mắt khiến nàng giật , trong đó là sự tối tăm phức tạp, chất chứa quá nhiều cảm xúc nàng thể hiểu.

 

Bùi Chương :

“Phu nhân, bảo trọng.”

 

Đến khi Giang Uyển Như hồn, chỉ còn thấy bóng lưng . Vạt áo trắng phất phơ, dáng cao gầy, nhưng chút dáng vẻ của kẻ chạy trốn.

 

Nàng tại chỗ lâu, gió thu khẽ lướt qua, thổi rụng vài cánh hoa cúc mặt đất.

Nàng gọi hai nha , bảo họ tìm hai đồng xu.

 

 

Một chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng gì. Giang Uyển Như tươi rạng rỡ bàn tiệc, trò chuyện vui vẻ với các phu nhân một hồi. Đến khi nhũ mẫu ghé tai hai đứa nhỏ ngủ no, nàng mới sai bế bọn trẻ tới.

 

Dù chỉ tròn tháng, hai đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu như ngọc.

Giang Uyển Như tháo móng giả, bế nhi tử , dỗ dành một lúc chuyển sang bế nữ tử.

 

Có lẽ ngửi thấy mùi thơm từ mẫu , hai đứa trẻ ngoan ngoãn khép hờ đôi mắt, quấy. Giang Uyển Như và nhũ mẫu mỗi bế một đứa, mặt các khách khứa, nhận về vô lời khen ngợi.

 

Thật giả lẫn lộn, nhưng những lời tai nàng đều trở thành điều . Nàng mỉm , vui vẻ nhận lấy, con đón nhận phúc khí .

 

Lúc qua tiết xử thử, trời chuyển lạnh. Dù hai đứa trẻ quấn trong tã dày, lót bằng lớp lụa mềm mại, nàng vẫn sợ chúng lạnh, nên chỉ một vòng bảo nhũ mẫu bế trong. Người đông mắt tạp, nàng yên tâm để con lộ diện quá lâu.

 

Mặt trời lặng lẽ ngả về tây, tiệc quá nửa. Ca kỹ dáng uyển chuyển, mặc y phục sặc sỡ, bắt đầu múa hát. Nhân lúc thưởng thức ca vũ, Giang Uyển Như tranh thủ gắp vài đũa đồ ăn, ăn một miếng bánh dầu giòn và một bát sữa chua. Thi thoảng nàng ngẩng đầu đáp vài câu, để khí buổi tiệc lạnh .

 

Vẻ mệt mỏi hiện lên mặt nàng, nhưng may giờ gần xong. Chỉ cần tiễn khách xong, hôm nay coi như viên mãn. Đột nhiên, Kim Đào vội vàng đến gần, khẽ tai nàng:

 

“Phu nhân, phu nhân Bùi gia đến ạ.”

 

Giang Uyển Oanh?

 

Giang Uyển Như khẽ cau mày. Nàng cứ tưởng tỷ sẽ đến.

Vừa nàng còn gặp Bùi Chương trong hoa viên, chứng tỏ đến đúng giờ, mà giờ tỷ xuất hiện, lẽ nào hai cùng ?

 

Người đến, nàng thể đuổi khách.

Nàng sai sắp xếp cho Giang Uyển Oanh một chỗ đặc biệt mà chuẩn .

 

Sự xuất hiện bất ngờ khiến Giang Uyển Như nghĩ tỷ định quậy phá, nên cố tình cho theo dõi. Ai ngờ Giang Uyển Oanh bước chẳng chẳng rằng, cũng động đến đồ ăn bàn.

 

Chỉ im lặng uống liền mấy ly rượu, ánh mắt chăm chăm Giang Uyển Như ở vị trí đầu.

 

Ánh mắt như ruồi bọ bám chặt lấy, khiến Giang Uyển Như cảm thấy nghẹn ngào nơi cổ họng. May mà nàng từng trải qua nhiều chuyện lớn, vì chút việc vặt vãnh mà thất thố. Nàng như thấy, thần sắc vẫn bình thản tiễn các phu nhân về.

 

Đến khi hoa sảnh trống , chỉ còn hai , đôi môi cong cong của Giang Uyển Như đột nhiên hạ xuống.

 

Nàng hỏi: “Phu nhân luôn chằm chằm , chẳng gì chỉ giáo?”

 

Sắc mặt của Giang Uyển Oanh tái nhợt, dù thoa một lớp phấn dày, cũng khó che vẻ tiều tụy. Nàng dậy, đầu nghiêng, đôi mắt đầy căm hận xen lẫn oán trách và ganh tỵ về phụ nữ ở vị trí cao nhất.

 

Giang Uyển Như gần như bật vì giận. Tỷ từng hại thê thảm như , tìm tỷ để báo thù, thế mà tỷ mặt mũi để hận ?

 

Một lúc , Giang Uyển Oanh cất giọng u ám: “Ngươi đắc ý, đúng ?”

 

“Là đương gia phu nhân của phủ quốc công, phong cáo mệnh phẩm nhất, phu quân sủng ái, nam tử nữ tử đều đủ cả… Ha ha ha, Giang ơi Giang , ngươi giấu khổ thật đấy! Ngươi cũng trọng sinh, đúng ?”

 

Nhìn Giang Uyển Oanh với dáng vẻ nửa như điên dại, Giang Uyển Như thầm nghĩ, tiệc hôm nay nàng chỉ chuẩn rượu hoa quả, chẳng lẽ tửu lượng của tỷ kém đến mức ?

 

Không tốn thời gian đôi co với một kẻ say, nàng lạnh nhạt : “Kim Đào, tiễn khách.”

 

“Ngươi sợ ?”

 

Giang Uyển Oanh như kẻ mất trí. Gần đây nàng gầy trông thấy, hai má hóp , gò má nhô cao. Để che vẻ hốc hác, nàng bôi lớp phấn dày, son đỏ rực, thoạt trông phần dữ tợn.

 

Nàng nghiến răng : “Ta thật ngu ngốc, lẽ nhận từ sớm! Con vẹt của ngươi c.h.ế.t , nhưng ngươi càng sống càng vui vẻ. Ngươi quỳ rách bao nhiêu chiếc bồ đoàn ? Ta tụng hết quyển kinh đến quyển kinh khác, chịu bao khổ sở, mới đổi lấy cơ hội trọng sinh. Ngươi dựa mà cũng như ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-64.html.]

“Trời đất bất công, trời đất bất công thật mà!”

 

Tiếng đầy thê lương của nàng vang vọng khắp đại sảnh. Giang Uyển Như nhíu mày, trầm ngâm một lúc hỏi: “Tỷ… sống như ý ?”

 

Vừa nãy những lời bàn tán, thể thấy cuộc sống của Giang Uyển Oanh hiện giờ hề dễ dàng. Lần Thúy Châu huyên thuyên, từng kể chuyện dân gian về một phụ nữ điên khùng. Vì cuộc sống nghèo túng, bà ngày ngày chửi bới đường, trách cha , trách chồng con, trách cả trời cao mắt.

 

câu “Ngẩng đầu ba thước thần linh,” bà mắng nhiều quá, một ngày mưa to, sét đánh từ trời giáng xuống, bà sét đánh c.h.ế.t tại chỗ.

 

Trước đây Giang Uyển Như chỉ nghĩ Thúy Châu bịa chuyện chọc , nhưng giờ Giang Uyển Oanh, cảm thấy chắc là bịa đặt.

 

Nàng nghiêm mặt, khuyên nhủ: “Bùi phu nhân, khuyên tỷ nên kính sợ trời cao, những lời thể bừa.”

 

“Chỗ chỉ hai chúng , ngươi cần giả bộ với !”

 

Giang Uyển Oanh lảo đảo dậy, từng bước từng bước tiến về phía Giang Uyển Như.

 

“Ngươi phu nhân của Lục phủ chán đúng , giờ hoàng hậu? Giang , ngờ ngươi dã tâm nhỏ nhỉ.”

 

“Ngươi bản lĩnh khiến hướng về phía ngươi, đó là phúc của ngươi, thừa nhận! Ngươi đường sáng của ngươi, cây cầu độc mộc của , nước sông phạm nước giếng. Ngươi hoàng hậu, cũng ghen tỵ.”

 

ngươi sống như thế , tại còn cướp lang quân của ! Ta chẳng cần gì cả, chỉ cần phu quân của thôi! Ngươi để sống yên ?”

 

Ánh mắt của Giang Uyển Oanh đầy oán hận. Những ngày gần đây, từ sự ép buộc của Bùi lão phu nhân, sự lạnh nhạt của phu quân, sự chế giễu của tiện nhân họ Trương, đến ánh mắt dị nghị của những xung quanh, tất cả dường như tìm nơi để bộc phát.

 

Sau chuyến hồi kinh của Bùi Chương từ Giang Nam, nàng đầy hy vọng đón , dặn chuẩn những món thích ăn. câu đầu tiên hỏi khi về là:

 

“Nàng, một tiểu thư Hầu phủ, Hằng Thái gì?”

 

Hai gặp ở Hằng Thái, hiệu cầm đồ lớn nhất kinh thành.

 

 

Giang Uyển Oanh từng thấy nét mặt Bùi Chương u ám như thế, chỉ thể ấp úng, bịa câu chuyện về một chiếc chén sứ, rằng mẫu bất nhân, nàng lén lấy chén trong phủ bán. Hắn hỏi kỹ màu sắc, kiểu dáng của chén, từng chi tiết nhỏ. Lời dối chẳng thể che đậy, ánh mắt Bùi Chương sắc bén như dao. Sau chuyện cái chén, truy hỏi nàng chuyến nam hạ sẽ gặp nguy hiểm.

 

Bùi Chương thông minh tài trí, tâm tư cẩn thận, một phát hiện mối liên quan giữa bọn thủy phỉ và vụ án của Cung Vương, hoàng đế và Lục Phụng đánh giá cao. Một nữ nhân trong khuê phòng thể che giấu? Nàng hỏi đến mức càng thêm hoảng hốt, cuối cùng chính cũng nhớ những gì.

 

Gân xanh trán Bùi Chương nổi lên, cả lạnh như băng. Giang Uyển Oanh dám đến gần, cũng dám ngẩng mặt . Một lúc lâu , trầm giọng : “Ta sẽ điều tra rõ ràng.”

 

Hắn lưng bước , suốt nửa tháng , nàng thấy bóng dáng . Ngày qua ngày, nỗi sợ hãi trong nàng càng lớn. Dường như đầu một lưỡi d.a.o treo lơ lửng, chẳng khi nào sẽ rơi xuống.

 

Lão phu nhân càng ngày càng thúc ép, Trương Nhi công khai, ngấm ngầm gây khó dễ. Cuối cùng, khi thuốc mà Giang Uyển Như đưa cho thuốc dưỡng thai mà là thuốc tránh thai, sự giận dữ, oán hận, lo lắng và cam tâm trào dâng trong lòng nàng .

 

Thì ! Tại chuyện giống như kiếp , tại Bùi lang bỗng nhiên lạnh nhạt với nàng? Nhất định là do ả!

 

Cả đời , ả hưởng vinh hoa phú quý, cam lòng từ bỏ sự dịu dàng của Bùi Lang ở kiếp . Ả ghen tị nàng, ghen tị nàng là thê tử danh chính ngôn thuận của Bùi Chương. Ả nàng con, nhất định là như !

 

Mang theo một bụng căm hờn, Giang Uyển Oanh tuôn hết lời. Giang Uyển Như kinh hãi, đôi môi hé mở khép , ánh mắt hoảng loạn quanh, xác nhận rằng nơi chỉ hai .

 

Ngũ tỷ của nàng quả thực phát điên, mỗi câu đều đủ để mất mạng!

 

Cái danh "Hoàng hậu nương nương" nghịch thiên bàn đến, nhẹ thì lưu đày cả nhà, nặng thì tru di cửu tộc. Còn nữa... nàng và Bùi Chương? Nàng thầm thương nhớ Bùi Chương? là chuyện hoang đường!

 

Từ khi gả phủ, nàng cẩn trọng từng chút, giữ trọn đạo vợ. Ngay cả khi mời Lạc tiểu chữa chân cho Lục Phụng, nàng cũng bao giờ gặp riêng, sợ thiên hạ dị nghị.

 

Lục Phụng tính tình nghiêm nghị, lúc ma ma ấn bụng nàng kiểm tra, hiểu nhầm, dùng một nhát c.h.é.m vỡ tan tấm bình phong gỗ tử đàn dày nặng. Hắn xin nàng, nhưng hôm , một tấm bình phong y hệt đặt chỗ cũ.

 

Bây giờ tính tình dịu , nhưng nàng từng quên những ngày đầu khi mới gả . Nàng trong sạch, mà chỉ cần Giang Uyển Oanh buông vài lời vu vạ, nàng nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tiếng !

 

chổi.

 

Giang Uyển Như âm thầm mắng chửi, nhưng dám kích động nàng , sợ Giang Uyển Oanh thêm lời nào kinh thiên động địa. Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nàng giả vờ điềm nhiên hỏi: “Phu nhân hôm nay đến đây chỉ để chuyện thôi ?”

 

“Giang , đời ngươi thắng, ngươi đắc ý, ?”

 

Giang Uyển Oanh bước tới gần Giang Uyển Như, còn vẻ điên cuồng ban nãy, đôi mắt đầy độc ác thẳng nàng.

 

“Muội ngoan của , hôm nay tỷ đến là để chúc mừng . Chúc mừng công tử tiểu thư đầy tháng.”

 

“Ba đứa con, ai thể lung lay địa vị của nữa. Vinh hoa phú quý trong tầm tay. Muội thật cách quyến rũ đàn ông, giống hệt như mẫu tiện nhân của !”

 

Nhắc đến Lệ di nương, sắc mặt Giang Uyển Như lập tức lạnh lẽo, nàng lên, ánh mắt sắc bén, từng chữ: “Giang Uyển Oanh, những lời thể bừa.”

 

“Tỷ phát điên thì chữa ! Lần cảnh cáo tỷ, nếu đụng đến , đừng mong nương tay.”

 

Giang Uyển Oanh bỗng bật : “Được . Lục phu nhân đại lượng, tha cho tỷ tỷ một . Chỉ cần ngươi trả Bùi lang cho , tỷ tỷ quỳ xuống cầu xin ngươi cũng .”

 

Giang Uyển Như nàng quấy rầy đến phát cáu, nổi giận: “Ta , với … trong sạch, tỷ bậy gì ! Làm thể? Bùi đại nhân phong độ xuất chúng, dịu dàng chu đáo, tỷ đừng với là tỷ thích Lục chỉ huy sứ đấy chứ?”

 

Giang Uyển Oanh nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, nghi hoặc: “Nơi chỉ hai chúng , ngươi cần gì giấu? Ngươi gả cho Lục chỉ huy sứ, nhiều năm nhẫn nhịn chịu đựng, chẳng vì địa vị và quyền thế của ?”

 

“Ngươi đừng với là ngươi tình cảm thật với . Ha ha ha, Giang , mặt tỷ tỷ, ngươi cần diễn. Diễn bao nhiêu năm, ngươi mệt ?”

 

Giang Uyển Như mơ hồ cảm thấy điều gì đó đúng. Giang Uyển Oanh khẳng định chắc chắn tỷ hề yêu Lục Phụng, tất cả chỉ là giả vờ lừa dối.

 

Giang Uyển Oanh đúng một nửa. Lúc đầu nàng quả thực giả vờ, nhưng phu thê sống với nhiều năm, dù giả cũng thành thật. Hơn nữa, chuyện giữa nàng và Lục Phụng, cánh cửa khép là việc của hai , Giang Uyển Oanh cố chấp gì?

 

Nàng thói quen kể lể tâm sự, huống hồ đối diện là một kẻ điên kỳ quái.

 

Nàng đáp: “Ta hiểu tỷ gì. Về những lời … thật nực . Ta và phu quân bên năm năm, sinh ba con, thể là giả?”

 

Nhìn mắt Giang Uyển Oanh, nàng chân thành: “Ta với phu quân yêu thương thật lòng, thể chân thật hơn. Có câu gì nhỉ, ‘Núi lở, đất trời hợp, mới dám cùng chia cắt.’ Ta với phu quân chính là như thế.”

 

Team Hạt Tiêu

Nàng trượng phu của riêng , tuyệt đối thèm để ý đến nam nhân của khác.

 

Ý nàng là an ủi, mong Giang Uyển Oanh đừng phát điên nữa, nhưng ai ngờ nàng ngẩn ngơ một lúc lâu, đó hét lên: “Không thể nào, thể nào! Ngươi lừa !”

 

Hai gần, Giang Uyển Oanh đột nhiên vươn tay. Chưa kịp chạm mặt Giang Uyển Như, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, trong đại sảnh trống vang lên tiếng hét thảm thiết của nữ nhân, xen lẫn tiếng vỡ vụn của chén sứ.

 

Giang Uyển Như kinh ngạc, định thần , chỉ thấy Lục Phụng đó từ khi nào. Thân hình cao lớn ngược sáng, tay cầm một chiếc chén sứ, tay vuốt nhẹ tóc nàng, giọng rõ vui buồn: “Ta cũng hề .”

 

Ánh mắt chuyển sang Giang Uyển Oanh đang quỳ rạp đất, chậm rãi : “Vị…phu nhân của Bùi đại nhân, sai đến mời đến xem một vở kịch .”

 

Giang Uyển Như kinh hãi, cuối cùng hiểu sự kỳ quặc của Giang Uyển Oanh. Hai trở mặt, tỷ tỷ tự đến chỗ đầy tháng của con nàng để "tâm sự"? Thật lạ lùng!

 

Nàng bộ dạng điên dại của nàng dọa, nghĩ kỹ. giờ xem xét , Giang Uyển Oanh năng rành mạch, lưu loát, giống một uống say mất trí. Nếu nhờ bản luôn thận trọng, nàng suýt nữa nàng kéo xuống nước.

 

Cũng may nàng luôn cảnh giác, hề sai lời nào.

Loading...