Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-12-11 14:51:51
Lượt xem: 93
Cái thế đạo này thật hà khắc với nữ nhân. Trẻ con từ bụng mẹ sinh ra, thế là tất cả đều là lỗi của người mẹ. Tại sao người khác sinh được mà mẫu thân lại không? Tại sao người khác sinh con trai mà mẫu thân lại không? Tại sao con cái nhà người khác khỏe mạnh, còn con mẫu thân lại bệnh tật?
Hoàng đế có thành kiến với Giang Uyển Như, một nửa cũng vì nguyên nhân từ đây.
Lục Hoài Dật nói một hồi khiến lòng Giang Uyển Như mềm lại, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán của Hoài Dật, dịu dàng nói:
“Hoài Dật của ta lớn rồi.”
Chỉ vài tháng nữa thôi sẽ đến sinh thần năm tuổi của nó.
Giang Uyển Như trong lòng đầy lo lắng, sinh thần của Hoài Dật là ngày mùng tám tháng tám, đầu thu, mà dự tính ngày sinh của nàng cũng rơi vào khoảng đó. Không biết Lục Phụng có kịp trở về không?
Hắn thường gửi thư về nhà, ban đầu còn nói: “Nhất định sẽ sớm trở về.” Nhưng gần đây thư càng ít, lời hứa hẹn ngày hồi kinh cũng không nhắc đến. Nàng đoán, hắn có lẽ đang gặp phải chuyện khó khăn.
Nàng làm sao có thể kể chuyện trong phủ cho hắn nghe, khiến hắn thêm phiền lòng? Trong thư gửi cho hắn, nàng luôn giấu đi chuyện buồn, chỉ kể những điều tốt đẹp.
Nghĩ đến Châu Diệu Âm trong Phật đường, Giang Uyển Như bất giác bực bội. Mẹ con mỗi người một tâm tư riêng. Hôm nay đọc sách cho Hoài Dật nghe cũng qua loa, sau đó Lục Hoài Dật quay lại tiền viện.
---
Người xưa nói “Con không nói chuyện yêu quái, ma quỷ, thần linh”, có những lời không thể tùy tiện nói ra. Giang Uyển Như không ngờ lời nói bâng quơ ban sáng của mình lại thành sự thật.
Đến canh ba giờ Hợi, thư đồng của Lục Hoài Dật – Thư Kỳ – hoảng hốt gõ cửa viện Cẩm Quang, báo rằng đại công tử sốt cao, hôn mê bất tỉnh!
Giang Uyển Như vội vã đến mức không kịp xỏ hài thêu, được nha hoàn dìu đến tiền viện. Đứa con bé nhỏ của nàng nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt.
“Chuyện gì đã xảy ra? Đại phu đâu? Lạc tiên sinh đâu? Các người chỉ biết ăn cơm thôi sao?!”
Con trai yếu ớt nằm đó, Giang Uyển Như hiếm khi tức giận, khiến đám hạ nhân kinh hoàng quỳ xuống đất. Hai thư đồng khóc lóc kể:
“Cả ngày hôm nay đại công tử đều khỏe mạnh, bữa tối còn ăn nhiều hơn hai bát so với thường lệ, nô tài còn vui mừng… Ai ngờ đại công tử đọc sách trong thư phòng, muộn hơn một canh giờ so với mọi ngày, không cho bọn nô tài làm phiền.”
“Chỉ là ngủ muộn hơn chút, đêm nay nô tài đến đắp chăn, mới phát hiện đại công tử đã ngất đi rồi.”
Con trai hôn mê bất tỉnh, Giang Uyển Như không còn tâm trí truy cứu trách nhiệm, chỉ mong Hoài Dật sớm tỉnh lại, nhưng xui xẻo thay, Lạc tiên sinh sau khi bắt mạch cho Lục Hoài Dật nói rằng không có gì đáng ngại, lại trở về phủ.
Người ta đâu phải gia nô bán mình cho phủ Lục gia, Giang Uyển Như cũng chẳng thể nói gì hơn, đành tìm đại phu trong phủ.
Mấy vị lão đại phu soi kỹ mắt, nhìn lưỡi, đến lúc nàng mất kiên nhẫn mới nói:
“Đại công tử vốn đã gần khỏi cảm lạnh, chỉ vì trong lòng chứa chuyện, u uất không nói ra, bữa tối ăn nhiều dẫn đến tích thực, thêm vào lao lực, tinh thần căng thẳng mà thành bệnh.”
Là đứa con trai duy nhất của Lục Phụng trong nhiều năm qua, nay lại sắp có thêm đệ đệ và muội muội, Lục Hoài Dật là một đứa trẻ có lòng tự trọng rất cao. Ăn cơm, đọc sách, giương cung, vung kiếm…, nó đều chăm chỉ hơn thường lệ, tự nhủ phải cố gắng để không thua kém ai, mong giành được một chút vinh quang cho mẫu thân.
Nhưng thân thể nó vốn yếu ớt, thời tiết giao mùa giữa xuân và hè lại vội mặc quần áo mỏng, bị cảm lạnh. Bệnh chưa khỏi hẳn, nay nhiều yếu tố cộng lại dẫn đến tình trạng hiện tại.
Giang Uyển Như lúc này không muốn nghe đại phu lải nhải, chỉ muốn biết làm thế nào để cứu con mình, để nó tỉnh lại!
Đại phu nói:
“Phu nhân xin bớt lo, chúng tôi sẽ kê đơn thuốc bổ ấm, sáng mai xem tình hình.”
Thân thể Lục Hoài Dật thế nào họ cũng biết, sợ nó yếu quá không chịu được thuốc mạnh, chỉ dám dùng dược liệu ôn hòa. Một lão đại phu vuốt râu nói thêm:
“Nếu sáng mai vẫn không có tiến triển, phu nhân có thể mời thái y trong cung xem xét. Ta nhớ viện chính thái y viện rất giỏi chữa bệnh trẻ con.”
“Cần gì đợi đến mai.”
Giang Uyển Như bóp c.h.ặ.t t.a.y mình, cơn đau nhói giúp nàng giữ được bình tĩnh. Nàng ngồi xuống bên cạnh Hoài Dật, ra lệnh:
“Gọi Thường An tới đây.”
Hiện tại cổng cung đã đóng, nhưng trước khi đi, Lục Phụng để lại Thường An cho nàng, còn để một lệnh bài “Thấy lệnh này như thấy thiên tử”. Ai ngờ hôm nay mọi chuyện không thuận, Thường An cũng không rõ tung tích.
Giang Uyển Như cố nén giận, sai một thị vệ khác đi tìm. Nàng lấy khăn lau mặt cho Hoài Dật, bình tĩnh chỉ đạo:
“Thúy Châu, đun nước nóng.”
“Kim Đào, mang mấy bộ quần áo sạch cho đại công tử.”
“Thư Kỳ và Thư Mặc, hai người trông nồi thuốc.”
“Đại phu, đêm nay phiền ngài rồi…”
---
Đêm đó, phủ Lục gia sáng đèn, tất cả bận rộn đến tận canh ba.
Cùng lúc đó, Thường An không hề lơ là chức trách mà đang có mặt ở tiểu viện phía nam thành.
Tiểu viện vốn thanh nhã giờ đây tan hoang. Ghế đá bị kiếm sắc c.h.é.m nứt đôi, hai cây ngô đồng đổ gục, lá rụng cành gãy khắp nơi. Máu tươi đỏ thẫm thấm vào đất như phấn son rẻ tiền.
“Chuyện… chuyện này rốt cuộc là sao?”
Đám thị vệ trong bộ giáp sắc bén bao vây tiểu viện, không để lọt một kẽ hở. Giang Uyển Tuyết đẩy cửa bước ra, ánh đuốc soi gương mặt tái nhợt của nàng, mảnh mai yếu ớt như liễu rủ, trông thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-48.html.]
“Ta không thù không oán với ai, tại sao… tại sao lại có người muốn g.i.ế.t ta?”
Thường An ôm kiếm cúi đầu:
“Vương phi, mời vào trong.”
Đêm nay tiểu viện bị tập kích, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Ý định ban đầu của Lục Phụng là dùng mồi để câu cá lớn. Ám vệ ẩn nấp kỹ càng, chỉ khi nguy cấp mới xuất hiện.
Nhưng đêm nay, khi phát hiện động tĩnh, Thường An nhanh chóng tới nơi, không ngờ kẻ địch vừa xông lên đã ra tay sát phạt, không chút do dự. Hai bên giao đấu kịch liệt, cuối cùng hắn thắng lớn.
Đáng tiếc, toàn bộ kẻ địch đều đã chết, ngay cả những kẻ bị bắt sống cũng cắn lưỡi tự vẫn, không để lại chút manh mối nào.
Tình hình hoàn toàn vượt ngoài dự tính, gương mặt Thường An lạnh như băng. Đứng trong gió lạnh, hắn suy nghĩ làm thế nào để bẩm báo lại với chủ nhân.
Giang Uyển Tuyết lúc này không chịu bỏ qua, tiến lại gần hắn, nói:
“Ta muốn gặp Lục Phụng.”
Vì Lục Phụng từng dặn dò, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của Giang Uyển Tuyết nên Thường An vẫn khách khí trả lời:
“Đại nhân hiện đang bận rộn. Vương phi có gì, xin nhờ thuộc hạ chuyển lời.”
Nàng ngày ngày bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp, không hay biết Lục Phụng đã rời kinh. Tiểu viện trước giờ luôn an toàn, nhưng tối nay khi nàng đang dùng bữa thì đột nhiên từ bốn phương tám hướng xuất hiện thích khách áo đen, khiến nàng kinh hãi đến hồn xiêu phách lạc.
Tưởng chừng mất mạng, đến khi nhận ra mình còn sống, nàng mới thấm thía rằng Lục Phụng quả thực không lừa nàng.
Hắn, đúng là nhẫn tâm đến mức này!
Toàn thân nàng run rẩy, nói với Thường An:
“Ngươi nghe đây, ta nhất định phải gặp Lục Phụng!”
Thường An không nhịn được, nhíu mày lạnh lùng nói:
“Vương phi nương nương, đại nhân thực sự rất bận.”
“Bận đến mức không thèm gặp ta một lần sao? Ngươi đúng là một tên chó chết!”
Giang Uyển Tuyết đột nhiên bùng nổ, giọng nói sắc bén:
“Đồ nô tài thấp hèn! Ta quen biết đại nhân của các ngươi từ lâu, khi đó ngươi còn đang chơi bùn ở đâu không biết!”
“Để ta nói cho ngươi biết, năm đó… chỉ một câu ta nói muốn ăn kẹo, hắn đã chạy từ phía bắc thành đến phía nam thành vì ta! Tình cảm giữa chúng ta sâu đậm như thế, đến lượt một tên nô tài như ngươi dám khinh thường ta sao!”
Thường An, vốn là thân tín của Lục Phụng, ra ngoài ai cũng phải cung kính gọi một tiếng “Thường An đại nhân”, lại bị Giang Uyển Tuyết mắng là nô tài này nô tài nọ, hắn cũng không phải người không có cảm xúc.
Hắn lạnh lùng đáp:
“Vương phi nương nương, có lẽ người đã bị mê sảng rồi. Đại nhân chưa bao giờ làm những việc mà người vừa nói.”
Lục Phụng là người thế nào? Chỉ một câu nói mà khiến hắn phải chạy từ phía bắc thành đến phía nam thành để mua kẹo? Đến cả thiên tử cũng chưa chắc có được đặc ân đó. Cùng lắm hắn chỉ ra lệnh một tiếng, còn mọi chuyện chạy vặt đều là việc của bọn họ, những kẻ bên dưới.
Phải nói, năm đó hắn đã không ít lần thay “vị phu nhân tương lai” này chạy việc vặt.
Thường An nói thật nhưng Giang Uyển Tuyết không tin, cứ lớn tiếng ầm ĩ đòi gặp “Lục Phụng”. Bị nàng làm ồn đến đau đầu, hắn bực tức quát:
“Người đâu! Chết cả rồi sao? Mau đưa vương phi vào phòng!”
Từ cửa phụ bước ra hai nha hoàn run rẩy, cả hai đều bị dọa sợ: sợ thích khách, cũng sợ sắc mặt lạnh lùng của Thường An.
Pussy Cat Team
Dỗ dành mãi mới đưa được Giang Uyển Tuyết vào trong, nhưng khi thấy Thường An định rời đi, nàng mở to mắt, lớn tiếng nói:
“Khuyên tai của ta! Chính đại nhân của các ngươi đã hứa giúp ta tìm khuyên tai, đến giờ vẫn chưa tìm được!”
Thường An xoa trán, đáp:
“Người muốn kiểu dáng thế nào, thuộc hạ sẽ mua cái mới cho người.”
Hắn không hiểu nổi nữ nhân. Chỉ là một chiếc khuyên tai rách nát, có đáng để lãng phí thời gian đến vậy không? Lục Phụng vốn chẳng quan tâm những chuyện vặt vãnh này, cuối cùng mọi việc đều đổ lên đầu thân tín như hắn.
Trong lòng Thường An đầy phiền muộn.
“Thói quen dùng đồ cũ, khó từ bỏ tình xưa.”
Giang Uyển Tuyết nói:
“Ta chỉ cần chiếc của ta. Chính đại nhân của các ngươi đã đích thân hứa sẽ tìm cho ta. Tên nô tài, ngươi đừng hòng lừa ta!”
Thường An sải bước ra cửa, đêm đó viết mật thư cho Lục Phụng báo cáo tình hình biến động ở kinh thành. Sáng hôm sau, hắn nhận được tin đại công tử Lục Hoài Dật phát bệnh kinh phong tối qua. Đồng thời, Đại phu nhân triệu kiến.