Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-12-08 21:16:01
Lượt xem: 121
“Miễn lễ, họ của tại hạ là Bùi, tên đơn chỉ một chữ Chương.”
Hắn nói: “Chỉ là một thư sinh tầm thường, không đáng để cô nương bận lòng.”
“Huynh thật là người kỳ lạ.”
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn hắn: “Nếu huynh không muốn ta bận lòng thì đừng nói cho ta biết. Huynh cứ lời nói một đằng, hành động một nẻo, rốt cuộc ta nên tin điều nào đây?”
Bùi Chương vốn dĩ luôn xử sự trơn tru khéo léo, đây là lần đầu tiên bị một nữ nhân hỏi đến á khẩu.
Hắn nghĩ nữ nhân sẽ chẳng để ý tới mình, nhưng nàng lại chẳng chút do dự lấy đi hai đồng xu trong lòng bàn tay hắn, đặt trước mặt chủ tiệm sách.
“Này, tiền trao cháo múc nhé.”
Nàng quay lại, cúi người hành lễ với hắn: “Bùi công tử, hôm nay cảm ơn huynh rất nhiều. Công tử cho ta xin địa chỉ, sau này ta sẽ trả ơn.”
“Cô nương nói thế chẳng khác nào bảo ta dùng ân tình để mưu cầu lợi ích, thật khiến Bùi mỗ rơi vào tình cảnh bất nghĩa.”
Chưởng quầy gói sách lại, chen vào nói: “Chỉ là hai đồng xu thôi mà, có đáng để hai người tranh qua cãi lại lâu thế không…”
Nữ nhân liền phản bác: “Hay là chủ tiệm trả tiền lại cho ta? Chỉ là hai đồng xu thôi mà.”
Chưởng quầy ngậm ngùi, không dám nói thêm lời nào.
Bùi Chương thường gặp những cô gái ôn nhu, dịu dàng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân lanh lợi, nhanh miệng như vậy. Không kìm được, hắn bật cười: “Cô nương có khí phách, dẫu hiện tại có khó khăn, nhưng rồi trời quang mây tạnh, nhất định sẽ thấy ánh sáng.”
Nàng ăn mặc rất sang trọng, nhưng ngay cả mười lăm đồng cũng không có, hắn không muốn suy đoán những bí mật của nhà quyền thế, nhưng có lẽ cuộc sống của nàng không hề dễ dàng.
Thời buổi này khó khăn, nam tử còn có thể bước ra khỏi cửa, lập công lập nghiệp, làm nên sự nghiệp. Nhưng nữ tử lại bị bó buộc trong khuê phòng, dù có tài năng cũng khó lòng bộc lộ ra bên ngoài.
“Cảm ơn lời chúc của công tử.”
Giọng cười của nàng rất hay. Dẫu không nhìn rõ khuôn mặt, hắn cảm giác nụ cười của nàng nhất định là tự tại và phóng khoáng.
Nàng nói: “Ơn nhỏ như giọt nước, báo đáp phải như suối nguồn. Bùi Chương, ta nhớ kỹ huynh rồi. Huynh là người dự thi tiến sĩ ở kinh thành sao?”
Hắn đáp: “Phải. Được nhờ ơn vua, ta lên kinh tham dự khoa thi năm nay.”
Nữ nhân cảm thán: “Oa, huynh thật tài giỏi! Tuổi còn trẻ mà đã thi đến được kinh thành!”
Hắn cười khổ: “Ta chẳng có gì ngoài việc biết đọc sách. Không sợ cô nương chê cười, khoa thi đã gần kề, bạn đồng môn đều vùi đầu học tập, còn ta… chỉ có thể đến đây thuê sách đọc.”
“Chỉ cần đem kiến thức nằm lòng, là thuê hay mua cũng chẳng khác biệt. Tính kỹ ra, huynh đã lời rồi.”
Nàng nghiêm túc nói với hắn: “Đừng xem thường người trẻ tuổi nghèo khó. Ta thấy huynh đường hoàng, khí khái như đại bàng bay cao.”
“Cũng xin nhận lời chúc của cô nương.”
“Ấy, ta nói thật đấy, huynh đừng không tin.”
Nữ nhân từng lời rõ ràng: “Trời đất bất công, thời thế khó khăn, nhưng chỉ cần dám phấn đấu, không ngại lao lực thì dù có mọc giữa bùn lầy cũng có thể vươn lên thành hoa, sống cuộc đời có ý nghĩa.”
“Biết đâu sau này, huynh sẽ làm một vị quan lớn, lưu danh sử sách.”
Hắn khẽ đáp: “Được, Bùi mỗ sẽ ghi nhớ.”
“Cô nương có tấm lòng như vậy, sau này nhất định tương lai hanh thông, phú quý vô cùng.”
…
Bùi Chương đau đầu muốn nứt, hương nồng của viên long não dường như cũng không làm dịu bớt.
Đó chỉ là một giấc mơ hư vô mờ mịt, hắn thậm chí không nhìn rõ khuôn mặt nữ nhân trong mơ, nhưng lại nhớ rõ từng lời của nàng, nhớ rõ sự chấn động nàng mang đến cho mình.
Nàng nói: “Đừng xem thường người trẻ tuổi nghèo khó.”
Nàng nói: “Phải sống cuộc đời ra dáng một con người.”
Nàng nói: “Huynh sau này có thể lưu danh sử sách.”
Bùi Chương là người luôn giấu mọi chuyện trong lòng, những tháng năm khó khăn thời niên thiếu đã khiến hắn trở nên thận trọng, kín kẽ. Dẫu đã đọc qua biết bao sách thánh hiền, đôi lúc hắn vẫn oán trách trời xanh. Thế mà lại bị một nữ nhân thắp sáng, lay động lòng mình.
Nàng giống như bông hoa rực rỡ nhất nở giữa bùn lầy, khiến người đang vùng vẫy như hắn không thể không muốn đến gần.
Giấc mộng bừng tỉnh, không có hoa, cũng không có nữ nhân nào, lòng hắn như mất đi một mảnh, trống rỗng và tiếc nuối.
Chỉ trách giấc mộng này quá chân thật, khiến hắn thà mãi mãi đắm mình trong mộng cũng không muốn tỉnh lại.
Bùi Chương xoa huyệt thái dương, bước đến giá sách, ngón tay thon dài dừng lại trước “Tề Vật Luận” một hồi, cuối cùng không lấy, mà rút ra một quyển “sách Giang Nam” nói về phong thổ Giang Nam, và một quyển “Trà Kinh”.
---
Giang Uyển Như nghiêm khắc siết chặt quản lý khắp phủ, cộng thêm việc Lục Phụng đi xa, toàn bộ Lục phủ bao trùm một bầu không khí nặng nề. Ngay cả tam gia vốn thích đùa nghịch cũng trở nên yên phận, suốt ngày chỉ ở trong phủ.
Chuyện trà hôm trước, ngẫu nhiên hỏi một câu, lại thực sự hỏi ra được vấn đề.
Trong viện Cẩm Quang chỉ có một chủ nhân chính thức. Phía Lục Phụng không có cơ hội để “thăng tiến” nên các nha hoàn đành tranh thủ lấy lòng Giang Uyển Như. Trà nàng uống thường ngày luôn phải là trà mới, giữ được độ nóng và vừa miệng.
Lần trước trà đã bị nguội, Thúy Châu xuống hỏi mới phát hiện người pha trà không phải là nha hoàn thường trực ở phòng trà, mà là một người từ nơi khác đến, vừa mới làm được một ngày. Điều này làm Thúy Châu nổi giận, lớn tiếng mắng mỏ, còn phạt toàn bộ phòng trà một tháng tiền công.
Các nha hoàn trong phòng trà ấm ức nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-43.html.]
“Thúy Châu tỷ bớt giận. Nếu là người bình thường, cho bọn em mười lá gan cũng không dám để ai động vào trà của phu nhân. Người đó... là người bên viện của nhị phu nhân.”
“Nhị phu nhân tự mình đưa đến, bọn muội nào dám cản. Người ta cố ý muốn pha trà, lại đúng lúc tỷ thúc giục… Đúng là không may chút nào!”
Trong khoảng thời gian dưỡng thai, mọi chuyện trong phủ phần lớn đều yên ả, duy chỉ có nhị phòng và tam phòng là bất hòa vì một nha hoàn.
Nói là nha hoàn, nhưng thật ra nàng ta là một họ hàng xa của nhà họ Châu, từng bị liên lụy bởi vụ án Cung Vương, bị sung làm nô tỳ. Ở nhị phòng, chẳng ai bảo nàng làm những việc như bưng trà rót nước, nơi ở cũng không phải là giường chung của nha hoàn, mà là một gian phòng riêng, giống như khách nhân từ xa đến.
Nếu không phải tam gia làm ra chuyện hoang đường khiến cả phủ náo loạn, có lẽ chẳng ai chú ý đến nàng ta.
Cô gái ấy không chịu làm thiếp, đã dùng một dải lụa trắng treo cổ tự vẫn, may mắn được cứu sống. Sau một thời gian dưỡng thương, nàng ta khóc lóc chạy đến trước mặt Châu Nhược Đồng, nói rằng nguyện ý đến viện Cẩm Quang làm nha hoàn quét dọn cũng được.
Nàng ta sợ tam gia sẽ tìm đến nữa, và trong cả phủ này, chỉ có đại phu nhân mới bảo vệ được nàng.
Châu Nhược Đồng vốn coi người họ hàng xa này là gánh nặng, nhưng lần này, vì nàng ta từ chối làm thiếp, khí tiết này khiến Châu Nhược Đồng có phần kính nể. Châu Nhược Đồng xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc, cảm thấy cô gái này dù sa cơ nhưng vẫn giữ được danh dự cho nhà họ Châu.
Vì vậy, Châu Nhược Đồng đích thân đưa nàng tađến viện Cẩm Quang. Ban đầu dự định gặp Giang Uyển Như, nhưng đúng lúc đó nàng đang ngủ trưa, không tiện làm phiền, chỉ để lại một câu:
“Cô nương này cứ để lại đây, thay ta chăm sóc đại tẩu. Hôm nay không gặp được, lần sau ta sẽ đến thăm.”
Nhị phu nhân đích thân đưa đến, các nha hoàn dám làm gì? Thân phận của nàng ta thật khó xử, không hẳn là chủ, cũng chẳng phải tớ, chẳng nơi nào muốn nhận. Cuối cùng, nàng bị đẩy vào phòng trà ở góc khuất, ai ngờ lần đầu pha trà đã đụng phải chuyện Giang Uyển Như lập uy.
“Đúng là việc xui xẻo cứ nối tiếp xui xẻo, các muội trong phòng trà cũng khó xử.”
Thúy Châu mắng mỏ một hồi ở phòng trà, nhưng trước mặt Giang Uyển Như lại thay các nha hoàn lên tiếng:
“Phu nhân, người này... là do nhị phu nhân đích thân đưa đến, họ cũng chẳng biết làm sao.”
“Thôi được, ta biết rồi.”
Giang Uyển Như xoa trán. Châu Nhược Đồng đưa đến một người như vậy, không chỉ khiến người dưới khó xử, mà ngay cả nàng cũng không biết nên sắp xếp ra sao.
Là họ hàng xa của nhị đệ muội, Châu Nhược Đồng từng nói: “Trước kia cũng là tiểu thư khuê các.” Nếu không biết thì thôi, giờ đã biết, làm sao để nàng ta mãi làm nha hoàn bưng trà rót nước được?
Viện Cẩm Quang không thiếu miếng cơm manh áo. Nếu là trước đây, coi như nuôi một vị khách cũng không sao. Nhưng giờ đây, nàng đang mang thai, cơ thể nặng nề, cũng không yên tâm để một người như thế ở bên mình.
Cả gia đình nàng ta từng bị liên lụy bởi vụ án Cung Vương, bị sung công tài sản và lưu đày. Mà người trực tiếp xử lý vụ án đó chẳng phải là Lục Phụng sao? Cẩn trọng thì bảo là cẩn trọng, nói nàng nhỏ nhen cũng được. Nàng thà mang tiếng nhỏ nhen, còn hơn để sau này xảy ra chuyện gì mà phải hối tiếc.
Thúy Châu dè dặt nói:
“Phu nhân, cô nương ấy... vẫn đang chờ ở phòng trà, hay là gọi đến, để người gặp mặt?”
Giang Uyển Như liếc Thúy Châu một cái:
“Ngươi nghĩ phu nhân nhà ngươi rảnh rỗi lắm sao?”
Ngay cả khách nhân chính thức trong phủ cũng phải đích thân mang lễ vật đến bái phỏng, ngồi chờ vài canh giờ mới có thể gặp được đại phu nhân. Một nô tỳ với thân phận khó xử như vậy, nào đáng để nàng hao tâm tổn sức?
Bụng nàng ngày càng lớn, mới sáu tháng mà trông như bảy tám tháng của người khác. Những lúc không gặp khách, nàng mặc áo váy rộng rãi thoải mái, tóc chỉ búi bằng một cây trâm gỗ đơn giản. Nhưng khi gặp khách, nàng phải đứng dậy trang điểm chỉnh tề. Dẫu không ai dám chỉ trích, nàng vẫn không muốn để lộ vẻ mệt mỏi của mình trước mặt người khác.
Lão phu nhân mấy lần sai người nhắn, bảo rằng trước khi sinh không được đến Xuân Huy Đường. Giang Uyển Như vuốt bụng, cười nói, mọi người bảo lão phu nhân già nên hồ đồ, nhưng nàng thấy chẳng ai minh mẫn hơn bà.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói:
“Phái người đến tìm nhị phu nhân nói một tiếng, bảo rằng nơi này của ta không thiếu người, để cô nương ấy về đi.”
“Tam gia phong lưu thì phong lưu, nhưng không phải là người ép buộc người khác. Ta sẽ nói chuyện với tam gia sau. Nếu nhị phu nhân thật sự không yên tâm... thì đưa người đến Xuân Huy Đường. Tổ mẫu hiền từ nhân ái, nhất định sẽ bảo vệ cô nương ấy chu toàn.”
Chuyện này không khiến Giang Uyển Như bận tâm. Hiện tại, nàng chỉ chú ý đến việc Lục Phụng xuống Giang Nam. Sau khi chuẩn bị ba rương lớn, nàng lại thêm một vài món lặt vặt, thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến khi Lục Phụng mang theo hơi lạnh đêm khuya trở về phủ, Giang Uyển Như đã ngủ được một giấc.
“Chàng cuối cùng cũng về rồi.”
Giang Uyển Như dụi đôi mắt ngái ngủ, nắm lấy bàn tay lạnh giá của Lục Phụng, kéo vào trong chăn để sưởi ấm.
“Thiếp chưa từng rời khỏi kinh thành bao giờ. À...”
Nàng ngáp một cái, cố gắng nén cơn buồn ngủ nói:
“Giang Nam thiếp chỉ nghe qua trong các vở kịch, nghe bảo đó là một nơi trù phú và tốt đẹp. Thiếp nghĩ nơi đó chắc không thiếu thứ gì nên cũng không chuẩn bị nhiều đồ lắm. Phu quân xem còn thiếu gì, thiếp sẽ chuẩn bị thêm.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Phụng thoáng hiện một tia dịu dàng, giọng nói trở nên ấm áp:
“Đủ rồi, nàng chuẩn bị rất chu đáo.”
Bảng danh sách do Bùi Chương dày công soạn thảo được đưa tới, Lục Phụng không khỏi cảm thán trước sự tỉ mỉ của hắn. Nhưng khi so với những gì Giang Uyển Như đã chuẩn bị, thật ra cũng chẳng kém là bao. Ngoài những vật dụng như đá đánh lửa mà có lẽ nàng chưa từng thấy, hầu như mọi thứ nàng đều đã suy tính đến.
Lục Phụng nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối trên trán nàng, dịu dàng nói:
“Ngủ đi, ta chỉ muốn nhìn nàng một chút thôi. Đêm nay ta ngủ ở thư phòng.”
Từ khi mang thai, giấc ngủ của Giang Uyển Như càng trở nên khó khăn. Lục Phụng thường xuyên về muộn vào ban đêm, sợ làm phiền nàng, nên hay chọn nghỉ lại trong thư phòng.
“Đừng mà. Chàng sắp đi rồi, hãy dành thêm thời gian ở bên thiếp và con chứ.”
Giang Uyển Như cố ngồi dậy, tấm chăn mỏng rơi xuống, khiến chiếc áo ngủ bị kéo căng ra, làm bung một chiếc cúc. Đôi vai trần cùng làn da trắng nõn mềm mại của nàng thấp thoáng lộ ra, tựa như vô ý mà quyến rũ mê người.
“Đừng...”
“Được, được, là thiếp hồ đồ, không cần phu quân dạy bảo, thiếp biết rồi.”
Nàng xua tay, vẻ mặt có chút bướng bỉnh nhưng cũng đầy dịu dàng. Vì ban ngày đã ngủ nhiều, buổi tối nàng không cảm thấy buồn ngủ nữa. Đến lúc này bị Lục Phụng đánh thức, lại càng không thể nào chợp mắt.
Giang Uyển Như tiện tay kéo lại chiếc áo ngủ, nói với Lục Phụng:
“Phu quân, thiếp khát nước.”
Lục Phụng đứng dậy, rót một chén trà đưa cho nàng. Nàng nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày:
Pussy Cat Team
“Phu quân, nóng quá.”