Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 26
Cập nhật lúc: 2024-12-03 01:49:52
Lượt xem: 272
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau một hồi im lặng, Thường An chắp tay :
"Phu nhân."
"Đại nhân đang cùng các vị đại nhân của hình bộ và Đại Lý Tự nghị sự, nhất thời thể thoát , e rằng tiện."
"Không gì là tiện cả."
Giang Uyển Như ngắt lời , tay vuốt ve bụng rõ ràng nhô lên, thản nhiên :
"Người là phu quân của , chờ là lẽ đương nhiên. Ngươi , Thường An?"
Cái bụng quả thực quý giá, đến mức hoàng đế long ỷ mỗi ngày cũng phái theo dõi. Thường An dám trái, cung kính đưa phu nhân phòng bên cạnh để nghỉ ngơi.
---
Ở một nơi khác, Lục Hoài Dật đang mua nghiên tại tiệm Mặc Hương Các gần đó.
Lục Phụng chỉ để cho đứa nhóc một câu: "Tự giải quyết," ngoài cho gì thêm. Lục Hoài Dật là đại công tử của phủ Lục gia, chuyện ăn mặc, chi tiêu đều Giang Uyển Như nhóc lo liệu, nhưng nàng bao giờ chủ động đưa bạc cho nhóc.
May mắn , con cái nhà họ Lục mỗi tháng đều phát bạc công. Giang Uyển Như là mẫu kiêm gia chủ, chủ động cho thêm, nhưng cũng keo kiệt với bạc công của con trai . Bình thường nhóc dịp tiêu tiền, tích góp qua nhiều năm, cuối cùng cũng gom hơn một nghìn lượng.
Lục Hoài Dật hỏi hộ vệ, giá của một cái nghiên d.a.o động từ năm lượng đến mười lượng. Cầm trong tay tờ ngân phiếu mệnh giá trăm lượng, tràn đầy tự tin chọn nghiên.
Bình thường ăn mặc, chi tiêu đều do mẫu chuẩn sẵn, hiếm khi đứa trẻ tự chọn đồ, tự bỏ tiền mua. Mọi thứ với nhóc đều mới lạ, khiến đứa trẻ cảm thấy tò mò. Gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghiêm nghị, nhóc chăm chú chọn lựa, hỏi chất liệu, hỏi công nghệ, hỏi xem nghiên mài mực nhanh … Bộ dạng như một tiểu đại nhân, thoạt cũng dáng lắm.
Chưởng quầy thấy vị khách nhỏ tuổi mặt mày như tiên đồng, khí chất bất phàm dù tuổi còn nhỏ, y phục sang trọng, qua là công tử nhà quyền quý. Mà tiệm của ông , chính là kiếm tiền từ các công tử như !
Dưới sự đề cử ân cần của chưởng quầy, cuối cùng Lục Hoài Dật chọn ba cái nghiên. Một cái từ đá Đoan, sắc thái ôn nhuận, mịn màng như gương. Cái thứ hai là nghiên Du, chất đá rắn chắc, vân đá tinh tế. Cái cuối cùng từ đất nung, bề ngoài mộc mạc hoa lệ, nhưng chất liệu mịn màng, giữ mực lâu khô.
Đứa trẻ hất cằm lên, : "Mấy cái , gói ."
Phong thái công tử quý tộc đúng chuẩn.
Chưởng quầy vui vẻ, ngón tay mập mạp gõ lách cách bàn tính. Sau đó, ông ngẩng đầu, :
"Ba cái nghiên tổng cộng bảy trăm sáu mươi tám lượng, tròn cho công tử nhỏ, chỉ lấy bảy trăm sáu mươi lượng thôi."
Lục Hoài Dật sững sờ.
Đôi mắt mở to tròn, tin nổi, nhóc hỏi: "Nghiên bằng vàng ?"
Một tháng nhóc chỉ ba mươi lượng bạc!
Lục Hoài Dật nuôi lớn trong nhung lụa, thể yếu ớt, mỗi bát thuốc uống đều tốn cả trăm vàng. Trước đây hiểu thế gian khó nhọc thế nào. Chỉ là dạo gần đây thường theo Lục Phụng, đôi lúc thấy văn thư bàn phụ mới mười lượng bạc thể mua một gia nhân. Có vì vài chục lượng bạc mà đánh tóe máu, vài trăm lượng tài sản đủ khiến ruột thịt trở mặt, còn một nghìn lượng thì thể mua nhiều mạng .
Ba cái nghiên tuy , nhưng so với cái bàn phụ trong thư phòng , chất lượng còn kém xa. Sao đáng giá hơn bảy trăm lượng ?
Chưởng quầy : "Nếu tiểu công tử hiện tại tiện, tiệm chúng thể cho nợ. Ngài cứ mang về dùng, bổ sung cũng ."
Mở tiệm ở khu sầm uất nhất kinh thành, mắt chưởng quầy tinh tường. Bộ quần áo lụa là và ngọc bội đeo bên hông của vị công tử cộng còn vượt xa con bảy trăm lượng, ông sợ quỵt nợ.
Lục Hoài Dật cúi đầu suy nghĩ một lúc, đẩy mấy cái nghiên , :
"Giá của mấy vật , đắt đến khó tin."
"Ta mua nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-26.html.]
Lần đến lượt chưởng quầy sững sờ.
Đồ của Mặc Hương Các vốn rẻ, nhưng nhờ vị trí đắc địa, khách hàng phần lớn là công tử, quan quyền quý. Chỉ cần họ hé một chút bạc từ kẽ tay, cũng đủ giúp cửa tiệm sống . Dù giá cả cao, những trọng mặt mũi thường thẳng.
Thấy Lục Hoài Dật còn nhỏ, chưởng quầy l.i.ế.m môi, lập tức nảy sinh ý định lừa gạt:
“Tiểu công tử, chỉ hơn bảy trăm lượng thôi mà, ngài xem, sắc nghiên …”
“Đủ . Biết chừng mực , chưởng quầy Tần, đừng lừa trẻ nhỏ.”
Một giọng ôn hòa vang lên từ phía .
Lục Hoài Dật đầu, thấy một nam tử cao ráo, trẻ hơn cả phụ , dung mạo tuấn tú, phong thái nho nhã.
Team Hạt Tiêu
Người đó bước tới, liếc ba cái nghiên nhàn nhạt :
“Hai cái nghiên đá, một cái nghiên đất, chất liệu và công nghệ đều bình thường, nhiều nhất chỉ đáng giá sáu mươi lượng. Chưởng quầy Tần, kinh doanh nên quá tham lam.”
Chưởng quầy như nhận , lúng túng lời nào.
Nam tử lấy món đồ cần, sang Lục Hoài Dật, :
“Đi thẳng thêm hai con phố, rẽ trái, một cửa tiệm treo bảng hiệu. Giá cả hợp lý, chất lượng .”
Lục Hoài Dật lúc mới nhận suýt “chém ”.
Nhóc bước tới mặt nam tử, nghiêm túc cúi hành lễ, giọng trẻ con non nớt nhưng đầy lễ phép:
“Đa tạ tay giúp đỡ.”
Đứa trẻ nuôi dưỡng kỹ lưỡng, dung mạo tuấn tú, môi đỏ răng trắng, hành lễ đúng quy củ, trông đáng yêu thể hiện rõ sự giáo dưỡng .
Bùi Chương mỉm , nhịn thêm vài câu:
“Con còn nhỏ, hiểu rõ hiểm ác chốn nhân gian, ngoài nhớ cùng trưởng bối trong nhà, tránh để lừa.”
Lục Hoài Dật lắc đầu, nghiêm túc đáp:
“Tiên sinh sai . Phụ từng dạy, chim non trải qua mưa gió mới thể tung cánh giữa trời. Tự nếm trải, sẽ nhớ kỹ mà lừa nữa.”
“Đứa trẻ , thú vị thật.”
Bùi Chương càng thêm thiện cảm với đứa trẻ xinh xắn . Hắn cúi xuống, dịu dàng hỏi:
“Cha con đúng, con tên gì? Nhỏ tuổi như mà hiểu chuyện như .”
Lục Hoài Dật đáp:
“Ta họ Lục, tên Hoài Dật.”
“Lục?”
Bùi Chương khẽ cau mày:
“Họ Lục ở kinh thành nhiều, phụ con là...?”
“Phụ … cũng họ Lục.”
Lục Hoài Dật lắp bắp. Lục Phụng là phận cao quý và nhạy cảm, nhóc là nhi tử duy nhất, ít khi tự báo danh. mắt giúp nhóc, còn cúi xuống chuyện dịu dàng, khiến nhóc khỏi mềm lòng.
Đứa trẻ nhỏ giọng :
“Phụ là Lục Phụng.”