Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 23
Cập nhật lúc: 2024-11-27 15:25:22
Lượt xem: 395
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Uyển Oanh ngẩn lâu mới nhận , thì phu quân của trở thành các lão . Hắn đến ba mươi tuổi! Năm xưa là trạng nguyên trẻ tuổi nhất, giờ là các lão trẻ tuổi nhất, quả thật là tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn. Hắn vẫn đối xử với nàng như .
Trong khoảnh khắc đó, Giang Uyển Oanh đột nhiên sống nữa.
Nàng hất đổ giá đỡ nến, mặc cho lửa nuốt trọn màn trướng. Trong cơn đau đớn nóng rát dữ dội , nàng cảm thấy cuộc đời giống như một trò . Từ nhỏ che chở, sống lay lắt sự hà khắc của kế mẫu độc ác. Tưởng rằng gả sẽ an , ai ngờ rơi từ hố lửa sang hố lửa khác. Không phu quân thương xót chút nào, đối phó với nhạc mẫu, tranh giành với tiểu , cuối cùng con cái , bệnh tật triền miên, c.h.ế.t một cách cô độc trong góc khuất ai .
Cả đời từng sống một ngày hạnh phúc, c.h.ế.t còn thể khinh rẻ mà nhổ nước bọt.
Team Hạt Tiêu
Cuộc đời của nàng thật khổ đau.
…
Giang Uyển Oanh hồi thần, phức tạp Giang Uyển Như, miệng thì thào lặp lặp : "Ta ghen tỵ với , ghen tỵ đến phát điên lên."
Có lẽ việc ngày đêm niệm kinh lạy phật cuối cùng khiến phật tổ động lòng từ bi. Đời , nàng thấu, giờ cho cơ hội từ đầu, nàng nghĩ, nhất định sống thật .
Nàng chịu quá nhiều đau khổ, cũng nếm trải cảm giác khác trân trọng.
Giang Uyển Oanh như mất hồn, luôn miệng "ghen tỵ". Giang Uyển Như nhíu mày, ngờ rằng nguyên nhân tỷ tỷ khiến mang tiếng là một lý do buồn như .
Nàng thể phủ nhận rằng những điều khiến khác ghen tỵ, nhưng đó thể là Giang Uyển Oanh. Dù chỉ ở trong nội viện, nàng cũng từng danh tiếng của Bùi Chương. Từ quan chức địa phương lên Hữu Thị Lang bộ Lại kiêm Đông Các Đại Học Sĩ, còn trẻ như , tương lai phong hầu bái tướng chẳng gì là khó. Bùi phủ gia ít , tránh những phiền toái vụn vặt. Vừa khi qua những con đường nhỏ thanh tĩnh, tao nhã, nàng cảm thấy tinh thần thoải mái, nhẹ nhõm vô cùng.
Nàng thực sự cần ghen tỵ với ai.
Giang Uyển Oanh giải thích thêm. Nàng ngẩng đầu, lạnh lùng : "Lục phu nhân, tất cả đều nhân quả. Chuyện cũ thể đổi, năm đó là sai với , nhưng giờ sống cũng tệ, đúng ?"
Nàng mỉa mai đầy ẩn ý, : "Có khi tương lai còn cảm tạ vì đem đến cho một sự phú quý trời ban đấy."
Giang Uyển Như chọc tức mà bật , nhưng vì sáng nay ăn uống gì nhiều, bụng nóng ran khó chịu, nàng cũng chẳng thêm gương mặt của Giang Uyển Oanh nữa.
Nàng chỉnh áo choàng dệt kim thêu chỉ vàng, dậy : "Ngũ tỷ, gọi tỷ một tiếng 'Ngũ tỷ' cuối, xem như nể tình cảm tỷ khi còn nhỏ. Sau gặp cũng như xa lạ, nếu tỷ còn tay với , tuyệt đối nương tay."
Có lẽ tỷ đúng, Giang Uyển Như cũng cảm thấy từ trong thâm tâm rằng cuộc sống hiện tại của . Tâm thế cũng vì thế mà rộng rãi hơn . Nàng một tổ mẫu yêu thương, một đứa con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện, một phu quân quyền thế ngập trời. Thậm chí việc báo thù với nàng còn khiến nàng cảm thấy bản hạ .
Nàng vung tay áo bỏ , khi bước qua ngưỡng cửa hoa sảnh, Giang Uyển Oanh đột nhiên : "Bàn tay của ."
Làn da mềm mại mịn màng, mười ngón tay trắng như ngọc, ánh lên sắc hồng nhạt, là một đôi tay chăm chút kỹ lưỡng.
Giang Uyển Oanh cúi đầu, duỗi bàn tay của . "Không giống tay . Mỗi khi đến mùa đông, tay sẽ nổi cước, sưng đỏ, hình dáng xí, ngứa ngáy đau rát."
Nếu phạm lớn, Tần thị sẽ để vết thương rõ ràng họ. Bà thích dùng d.a.o cùn hành hạ khác hơn, chẳng hạn như chỉ cho ăn một nửa hoặc cho than sưởi mùa đông. Họ đều là những nữ nhân nhỏ yếu ớt, khi đó nàng và đều đáng thương, năm nào tay cũng lạnh cóng mà sinh cước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-23.html.]
Cước thật đáng sợ, một khi , dễ tái phát.
Giang Uyển Oanh khẽ : "Nghe ở thái y viện loại cao dưỡng da , từng nhờ phu quân xin một ít."
Giang Uyển Như đầu nàng , nàng đang ý đồ gì, nhưng Giang Uyển Oanh chỉ chua chát, thấp giọng : "Hắn quên mất ."
Kiếp như thế. Khi Lục Phụng lập công trong cuộc biến loạn nô lệ, hoàng thượng hỏi thưởng gì, vàng bạc, đất đai chức tước? Hắn trong điện Kim Loan, thanh âm vang dội: "Thê tử của thần lúc nhỏ sống khổ cực, mùa đông mười ngón tay thối rữa ngứa đau, thần đau lòng, thương tiếc, xin hoàng thượng ban cho thần thuốc để chữa trị bệnh . Thần xin nguyện vì hoàng thượng, vì triều đình mà chết, tiếc mạng sống."
Hắn vì nàng mà xin thánh chỉ, cầu mười dặm hồng trang để cưới nàng, còn cầu hoàng thượng ban thuốc . Còn nàng , chẳng nhận gì. Làm ghen tỵ cho ?
Giang Uyển Oanh chằm chằm bàn tay của Giang Uyển Như, giọng chút ghen tỵ mang theo tiếng thở dài, "Không ngờ một như Lục chỉ huy sứ, cũng thể yêu thương đến ."
Giang Uyển Như để tâm đến từ "cũng" trong câu của nàng , chỉ cảm thấy nàng thật điên rồ. Sao chuyện thể liên quan đến Lục Phụng ? Tay nàng là vì mẫu nàng sinh nàng xinh , bây giờ còn ngứa đau là vì nàng tự chăm sóc kỹ lưỡng. Năm đầu khi phủ, nàng cũng từng chịu đựng cơn ngứa, nhờ thái y đến chăm sóc cho Lục Phụng, còn đưa tiền để lấy một hộp thuốc mỡ.
Không cần ai, nàng cũng thể tự yêu thương chính .
Giang Uyển Như Giang Uyển Oanh gì, chỉ lạnh lùng : "Tỷ tự lo cho ."
Nàng ở thêm một phút giây nào nữa, gọi Thúy Châu và Kim Đào ngoài. Giang Uyển Như sáng nay ăn bao nhiêu, tranh cãi với tỷ tỷ , giờ bụng cồn cào, cả mệt mỏi, về đến phủ cũng thể ăn uống .
"Thôi, sẽ nghỉ một lát, bảo rằng đang xem sổ sách, nếu việc gì quan trọng thì để hãy báo cáo."
Giang Uyển Như miễn cưỡng uống hai ngụm thuốc nhân sâm tháo trâm, xõa tóc , lên giường nghỉ ngơi. Vì hôm nay là sinh thần của tổ mẫu, các quản gia trong phủ đều cố gắng thể hiện mặt phu nhân, báo cáo chuyện , báo cáo chuyện , nàng bận rộn vô cùng. Giờ tranh thủ một chút thời gian rảnh rỗi, chẳng ai dám kéo rèm lên xem thử xem phu nhân thật sự đang xem sổ sách .
Chỉ là hôm nay đặc biệt may, ai ngờ rằng, Lục Phụng đột nhiên về phủ ban ngày!
Hắn mặc bộ quan phục đặc biệt của chỉ huy sứ màu tím đậm, n.g.ự.c là hình con rồng vằn, mắt rồng trợn tròn, uy vũ đáng sợ. Hắn hạ triều trở về.
Những khác như Thúy Châu chẳng dám ngăn cản, còn bẩm báo thật thà: “Phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Thật quá đáng.”
Lông mày của Lục Phụng khẽ nhíu . Những nha ở viện Cẩm Quang ngay lập tức im lặng quỳ rạp xuống đất. Thúy Châu là gần nhất, ngừng run rẩy.
Nàng chỉ lo sợ cho mà còn lo lắng cho phu nhân đang ở trong phòng. Ban ngày ban mặt mà ngủ thì đừng là một thành , ngay cả thiếu nữ xuất giá cũng sẽ coi là “lười biếng”. Chuyện phu nhân giờ Thìn ngủ chỉ nàng và Kim Đào là hai nha cận , liệu đại gia trách phu nhân đây?
Lục Phụng phớt lờ đám nha quỳ đầy đất, đẩy cửa , bước gian trong.
...