Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-11-27 09:41:17
Lượt xem: 362

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi viên giáo úy đeo trường đao ở thắt lưng mang trói tới, còn ân cần hỏi:

“Không phu nhân moi tin tức gì từ ? Thuộc hạ sẵn sàng cống hiến hết sức để phục vụ phu nhân.”

 

Lúc , Ảnh Nhi trong trang phục nữ nhân, tóc tai rối bù, mặc chiếc áo bông xanh đậu với vài chỗ xước, để lộ lớp bông trắng bên trong. Trông nàng vẻ rời rạc, nhưng Giang Uyển Như tinh ý nhận rằng áo của cô khá dày.

 

Những gia đình thực sự nghèo khó thì mùa đông thể mặc nổi áo bông. Hơn nữa, vải bông và vải đay của nàng trông sạch sẽ, bẩn, lẽ cuộc sống vài năm qua cũng đến mức quá tệ.

 

Nàng sang viên giáo úy cao lớn bên cạnh, nhẹ giọng thở dài:

“Nếu đại nhân … thực lòng mà , phụ nữ từng một việc với . Qua bao nhiêu năm, sợ rằng nàng quên . Ta chỉ là một nữ nhân trong nội trạch, mềm lòng, thật sự .”

 

“Chuyện thì gì khó?”

 

Giáo úy nghiêm mặt, cúi chào:

“Xin phu nhân giao cho thuộc hạ. Chỉ cần đến nhà lao của Cấm Long Ty một chuyến, dù cô nhớ , cũng sẽ bắt nhớ !”

 

Thấy Giang Uyển Như gì, giáo úy tưởng rằng phụ nữ yếu đuối, xinh mặt hài lòng, vội thêm:

“Người phụ nữ , chồng con đều bắt. Mong phu nhân lệnh xử lý.”

 

Lần , Giang Uyển Như thực sự kinh ngạc.

 

Nàng vốn dĩ định gì Ảnh Nhi, chỉ mượn miệng giáo úy để dọa vài câu, ép Ảnh Nhi thật. Không ngờ họ bắt cả gia đình nàng . Trong lòng nàng thầm kinh hãi, quan phủ khi bắt cần ấn triện và văn bản phê duyệt, thế mà quyền lực của Cấm Long Ty lớn đến ?

 

Giáo úy hiểu ý, vẫn cung kính đáp:

“Phu nhân lo xa , chúng thuộc hạ hoàng thượng ban ân, quyền bắt cần chiếu lệnh.”

 

Đừng đến dân thường, ngay cả phủ của Nguyên thủ phụ nội các Hồ Lương Ngọc năm xưa họ cũng dám xông .

 

Không từng phản đối chuyện . Trước đây, văn thần liên danh dâng tấu, xin hoàng thượng thu hồi đặc quyền của Cấm Long Ty, ít nhất qua thẩm tra xử án của Đại Lý Tự mới giao cho Cấm Long Ty xử lý, để tránh xảy các vụ ép cung, xử oan.

 

Hoàng thượng đều giữ kín tấu chương, ban bố, khi khuyên nhủ mãi, ngài chỉ khẽ thở dài một câu:

“Quân Trì là một đứa trẻ .”

Làm bách quan cứng họng, ai thêm gì.

 

Trong lòng Giang Uyển Như phức tạp. Nàng nhiều sách sử, nhưng cũng hiểu đạo lý "thịnh cực tất suy."* Hiện tại vẻ hào quang, nhưng nếu truy cứu…

Team Hạt Tiêu

 

(Vinh quang đến cực độ thì sẽ suy vong)

 

Nàng dám nghĩ sâu, chỉ bảo Thúy Châu đưa tiền bạc nhẹ nhàng tiễn họ . Lúc , Ảnh Nhi dọa đến hồn vía lên mây. Khi miếng giẻ trong miệng tháo , nàng sợ hãi khai sạch.

 

Giống như lời Mã Xuân Lan từng , Ảnh Nhi cũng từng ôm ước mơ chủ nhân. Có cơ hội vươn lên, ai nô tài mãi? Ngày sinh nhật lão phu nhân, Giang Uyển Oanh tìm tới cô.

 

“Ngũ tiểu thư rằng, ngày mai là sinh nhật của tổ mẫu, nếu ở một nơi như vạch trần chuyện xa, ngươi nghĩ ngươi thể sống sót ? Hầu gia và phu nhân sẽ đánh c.h.ế.t ngươi để giữ gìn danh dự của gia môn.”

 

“Dĩ nhiên, lẽ ngươi sẽ may mắn. Đại công tử của phủ Hầu gia là trách nhiệm, sẽ nạp ngươi . Ngươi đạt mong , trở thành của công tử. Ha, nhưng ngươi tưởng từ đó sẽ ngày tháng giàu sang ư? Đại công tử sẽ coi ngươi là nỗi nhục, thèm đoái hoài đến ngươi. Các thiên kim trong nhà vốn tính tình kiêu ngạo, cực kỳ yêu mến trưởng , sẽ ngừng khó dễ ngươi.”

 

“Phu nhân vốn thích đại công tử, càng sẽ ghét ngươi đến tận xương. À, ngươi , đại công tử còn hai , nhị thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân đều bối cảnh, tuyệt đối loại dễ đối phó.”

 

“Ngươi sủng ái, hầu khinh thường, thậm chí sống còn bằng thời nha trong phủ. Ngươi hối hận, sủng, nhưng đại công tử chẳng buồn để ý tới ngươi. Ngươi rời phủ, nhưng danh phận trói chặt ngươi trong Hầu phủ, ngươi chỉ thể cắn răng chịu đựng, đến mức tự ép bản phát điên.”

 

“Ta đang cứu ngươi đấy.”

 

 

Ảnh Nhi run rẩy , bật nức nở:

“Lời của Ngũ tiểu thư… giống như thật , nô tỳ sợ hãi lắm. Đêm đó, nô tỳ phát sốt cao, hôm liền trốn .”

 

Trong hỗn loạn, chẳng ai quan tâm đến một nha nhỏ bé như nàng . Sau đó, Ảnh Nhi lâm bệnh nặng, còn sức lực hầu hạ chủ nhân, nhờ tránh trận sóng gió trong phủ. Khi khỏi bệnh, nàng như bừng tỉnh, như trong lời Phật dạy, đột nhiên tâm trí sáng rõ, tựa như sống một đời.

 

Nàng lên chùa quyên ba quan tiền dầu, còn khát khao trèo cao nữa, gả cho một quản sự ở trang viên. Người tuy da ngăm, nhưng thật thà, cần cù, đối xử với nàng . Sau đó nàng mang thai, quản sự dùng tiền tiết kiệm để chuộc cho cả hai, cùng trở về quê sống. Họ mua ba mẫu ruộng bạc màu, hiện giờ con đàn cháu đống, cuộc sống an yên.

 

 

Giang Uyển Như thả Ảnh Nhi và cả Mã Xuân Lan – đang nhốt trong phòng củi. Nàng dặn dò Thúy Châu:

“Đến phòng quản sự lấy một trăm lượng bạc, đưa cho Ảnh Nhi. Còn nữa, ngươi đến Cấm Long Ty một chuyến, thả hết nhà cô . Tuyệt đối tổn hại đến tính mạng.”

 

Oan đầu, nợ chủ, Mã Xuân Lan chỉ là kẻ trộm vặt, chuyện gì quá ác. Ảnh Nhi càng chỉ là vô tội cuốn . Sau khi sắp xếp đó, Giang Uyển Như tiếp:

“Tổ mẫu sắp qua thọ yến, ngươi tìm danh sách mời khách các năm đây cho .”

 

“Vâng, nô tỳ rõ.”

 

Thúy Châu chợt nhớ điều gì, thêm:

“À đúng , phu nhân, hôm nay khi kiểm kê kho, nô tỳ phát hiện một vài chỗ khớp. Mất năm cuộn gấm Lưu Quang, một ít phấn son, và vài bộ trang sức. Tất cả đều là vật dụng của nữ nhân, thể là đem tặng mà ghi sổ.”

 

Đồ trong kho kiểm kê và đối chiếu sổ sách mỗi tháng một , đôi khi trường hợp như . Giang Uyển Như để ý, :

“Ngươi kiểm tra nữa cho kỹ, xem thử ở góc nào đó ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-21.html.]

Bỗng nàng khựng , nhẹ giọng bảo Thúy Châu:

“Dạo vất vả cho ngươi .”

 

Kim Đào ở đây, Thúy Châu đảm đương phần việc của hai , đây là của nàng.

 

Thúy Châu tươi , đáp:

“Không vất vả chút nào ạ. Nô tỳ chỉ chạy việc vặt, truyền lời, tự động tay , thật sự chẳng cực khổ gì cả.”

 

Phu nhân tin dùng , cô mừng còn hết. Không thấy ? Kim Đào vắng một thời gian, những nha an phận trong viện liên tục lượn lờ mặt phu nhân, hừ, cô thừa họ đang toan tính gì!

 

Giang Uyển Như cũng để khác chiếm chỗ của Kim Đào tỷ tỷ.

 

Những nha việc thô trong viện thì nội viện, trong nội viện mong trở thành tâm phúc của phu nhân. Nha cũng chí cầu tiến. Vì hi vọng gì bên phía đại gia, họ chỉ thể tìm cách gây ấn tượng với phu nhân.

 

Giang Uyển Như khẽ , :

“Đi gọi Kim Đào về . Đã lâu như , cũng nhớ nàng .”

 

Thúy Châu mừng rỡ lui , nụ môi Giang Uyển Như lập tức biến mất. Nàng nghĩ mãi hiểu, tại là Ngũ tỷ?

 

Hai oán thù gì, thậm chí còn từng cãi vã. Về phận, họ đều là những tiểu thư thứ xuất đáng thương tay Tần thị, thậm chí từng là "đồng minh" một cách tế nhị.

 

Lúc nhỏ, nàng còn từng cứu Giang Uyển Oanh vài khỏi tay Tần thị, mà tại nàng lấy oán báo ân, hại nàng như ?

 

Giờ đây, khi đại phu nhân nhiều năm, , Giang Uyển Như nhận những lời của Giang Uyển Oanh ngày đó đúng. Nếu nàng xen , chuyện lẽ xảy đúng như nàng . một thiếu nữ khuê các như nàng rõ tình hình nhà họ Lục đến ?

 

Hơn nữa, cách nàng tiên đoán về Ảnh Nhi cũng chính xác. Ngày thường, thấy nàng thông minh lắm, nhưng trong chuyện như thấu tất cả, thậm chí còn đoán cả những điều chính nàng cũng lường .

 

Giang Uyển Như trằn trọc nghĩ mãi, lật lật trong lòng mà tìm lý do gì sai với Giang Uyển Oanh, cũng chẳng hiểu tại nàng hại . Suy nghĩ quá nhiều khiến nàng mệt mỏi, ăn ngon miệng.

 

Thúy Châu lo lắng đến mức quanh quẩn, mấy ngày gần đây phu nhân tinh thần kém , khá hơn một chút tái phát, còn vẻ nặng hơn .

 

Kim Đào đề nghị:

“Hay để nô tỳ mời đại phu tới xem qua?”

 

Giang Uyển Như quan tâm, phẩy tay:

“Mời đại phu gì? Chuyện nhỏ thôi, đáng phiền.”

 

Lễ mừng thọ tổ mẫu của sắp tới, từ việc mời khách đến chuẩn kịch mục đều do nàng tự tay sắp xếp, lúc mà gọi đại phu tới, chẳng khiến nghĩ nàng đang đặt tổ mẫu vị trí quan trọng ? Người lớn tuổi khó khăn lắm mới một ngày đại thọ, nếu để cháu dâu bận rộn đến mức đổ bệnh, chuyện vui sẽ thành trò .

 

“Vậy cũng ăn nhiều hơn chút chứ?”

 

Thúy Châu vén rèm bước , mang theo một bát huyết yến hâm nóng ba , bày tỏ sự quan tâm trách móc:

“Người sáng sớm bận bịu, chạy chạy , ăn mấy ?”

 

Bát sứ nhỏ chỉ một lòng bàn tay, Giang Uyển Như cầm lên, ăn nửa bát nhăn mày đặt xuống:

“Tanh quá.”

 

“Không tanh ạ.”

 

Thúy Châu trợn tròn mắt, cãi :

“Trời đất chứng giám, nô tỳ tự tay trông chừng nấu, một giọt dầu thơm cũng thêm .”

 

Gần đây khẩu vị phu nhân thanh đạm, nàng rõ điều đó.

 

Kim Đào khôn khéo hơn, thăm dò hỏi:

“Phu nhân đang chuyện bận lòng?”

 

Bệnh trong lòng thì thuốc thang cũng chữa .

 

Giang Uyển Như thấy trong lòng bứt rứt, vì chuyện của Giang Uyển Oanh, vì việc tổ chức đại thọ cho tổ mẫu, kho còn thiếu hụt đồ đạc, kiểm tra kỹ cũng do ghi sổ sai, mà cứ như mất tích một cách khó hiểu. Từ ngày nàng quản lý nội vụ, từng xảy chuyện như .

 

Nhiều việc chồng chất lên khiến nàng khó chịu, bực bội mà xả . Kim Đào thu dọn bát sứ, sắc mặt Giang Uyển Như, cẩn thận khuyên nhủ:

“Phu nhân tính tình vốn rộng rãi, từng binh đến thì tướng chặn, nước tới thì đất ngăn, chẳng chuyện gì là vượt qua cả.”

 

“Dạo , vẻ khác thường, giống với khi.”

 

Giang Uyển Như khựng , trong lòng bỗng nhiên sáng .

 

, tại nàng tự giam trong những suy nghĩ bế tắc? Suy nghĩ nhiều giải quyết vấn đề ? Không thể!

 

Nàng thật sự bận rộn đến mức quẫn trí !

 

Ánh mắt Giang Uyển Như chợt sáng lên, nàng hỏi Kim Đào:

“Thiệp mời sinh thần tổ mẫu gửi ? Ngươi tìm cho thiệp mời gửi phủ Bùi gia. Ta tự mang đến.”

 

...

 

Loading...