Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 19

Cập nhật lúc: 2024-11-25 15:35:01
Lượt xem: 407

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Giờ đây tự gánh lấy hậu quả,”

 

Hoàng đế ánh mắt đầy đau xót, “Hắn trở thành một phế nhân, như thế vẫn đủ ?”  

 

“Chưa đủ.”  

 

Lục Phụng lạnh nhạt , “Chân của gãy, còn chân vẫn lành lặn, điều đó công bằng.”  

 

Đột nhiên, y , về phía hoàng đế, dùng một ngữ điệu gần như chất vấn mà hỏi: “Vì là con trai của ngài, ?”  

 

“Làm con trai của hoàng đế, thật .”  

 

Cả căn phòng chìm im lặng, những nội thị trong Văn Hoa Điện vì mấy câu phần phạm thượng của Lục Phụng mà quỳ rạp xuống đất. Hoàng thượng nổi giận, cũng một lời.  

 

Nhìn gần, dáng cao lớn của hoàng thượng ngai rồng bỗng trở nên chút còng xuống.

 

...

 

Giang Uyển Như từ hoàng cung trở về liền luôn thấp thỏm yên.

 

Hôm đó xảy chuyện gì, khi Lục Phụng trở về thì sắc mặt lạnh lùng, nàng dám hỏi nhiều, trong lòng cũng đang giấu một chuyện.

 

Sau tiệc hôm , tại Đông Hoa Môn, nàng và Hoài Dật thực sự thấy Giang Uyển Tuyết!

 

Trước đây, một là phu nhân quyền thần, một là vương phi, gặp trong các buổi giao tế cũng lạ. Để tránh những lời đồn thổi, hai chỉ gật đầu chào hỏi xã giao, nhưng nàng vẫn luôn nhớ dáng vẻ cao ngạo của tỷ . Tam tỷ của nàng từ nhỏ là thiên chi kiêu nữ, dung mạo xuất sắc, tài năng hơn , một mối hôn sự khiến ai cũng ngưỡng mộ.

 

Lần gặp , tỷ vẫn mặc lễ phục vương phi màu đỏ thẫm đầy quý phái, lưng thẳng tắp, nhưng Giang Uyển Như thấy tỷ toát vẻ tàn úa, như viên minh châu từng rực rỡ nay mài mòn bởi cát bụi, lập tức mất ánh hào quang.

 

Tỷ một quỳ Đông Hoa Môn, tay cầm thư trình, khẩn thiết giãi bày Cung Vương. Thị vệ nội đình cho tỷ , cũng dám chạm tỷ, đôi bên đang giằng co.

 

Giang Uyển Như bỗng chốc ngập tràn cảm xúc.

 

Nàng từng hận tỷ , hận cho ? Tỷ hôn sự đó liền đẩy cho nàng, để nàng chịu sự chỉ trích của . Năm đó khó khăn đến thế, nếu là khác, lẽ c.h.ế.t trong sâu thẳm viện thâm u .

 

Nàng hận, hận tỷ tỷ là vương phi cao cao tại thượng, còn nàng chỉ để mặc những lời gièm pha giáng lên đầu, thể biện giải nửa câu.

 

đầu bếp Mã Xuân Lan từng với nàng, năm đó Giang Uyển Tuyết chỉ dùng một nha để thế , kẻ hại nàng khác.

 

Giang Uyển Như bỗng cảm thấy mơ hồ.

 

Nàng từ xa một lúc, với thái giám dẫn đường: “Phiền công công, đường nào khác ? Chúng tránh .”

 

Tỷ kiêu ngạo như thế, nếu lúc hai chạm mặt, tỷ chắc chắn sẽ hổ đến chết.

 

Thái giám khôn khéo, đoán ngay ý nàng, : “Phu nhân thật nhân từ.”

 

Giang Uyển Như khổ, tất cả đều là lựa chọn của Giang Uyển Tuyết, nàng chẳng gì đáng thương hại chị . bóng lưng thẳng tắp đang quỳ của tỷ , nàng kỳ lạ sinh một chút khâm phục.

 

Tỷ thể vì Cung Vương mà quỳ Đông Hoa Môn, Giang Uyển Như tự hỏi, nếu Lục Phụng gặp nạn, nàng thể như Giang Uyển Tuyết ? Phu thê vốn như đôi chim rừng, khi hoạn nạn bay mỗi một nơi.

 

Nàng sờ hoa tai đeo tai, bỗng thấy chẳng còn ý nghĩa gì.

 

---

 

Phu thê mỗi đều ôm nỗi tâm sự riêng, Lục Phụng bắt đầu những ngày sáng tối về, thấy bóng dáng. Giang Uyển Như suốt ngày ủ rũ, trông như tinh thần. Thấy , Thúy Châu lo lắng, cũng dám để nàng uống thuốc nữa, bèn mời một gánh hát đến, diễn hai vở mới, khiến nàng dần vui vẻ trở .

 

Khi khí năm mới dần phai , Giang Uyển Như ngoan ngoãn ở trong nội viện, một ngày bất ngờ nhận khẩu dụ của thánh thượng. Nội dung đại khái là nhắc nhở nàng tuân thủ bổn phận của một vợ, chăm sóc cho phu quân .

 

Nàng run rẩy nhận chỉ, trong lòng nghĩ, cả tháng khỏi phủ, rốt cuộc phạm điều gì khiến thánh thượng hài lòng, đến mức ban khẩu dụ dạy dỗ?

 

Cho đến khi thái giám đẩy một nam tử trẻ tuổi, : “Vị là Lạc , y thuật cao minh, đặc biệt giỏi chữa trị các bệnh liên quan đến gây xương.”

 

Giang Uyển Như bừng tỉnh, hóa là tìm đại phu cho Lục Phụng!

 

Nàng lén nhét một nắm bạc cho thái giám, nhỏ giọng hỏi: “Thần phụ dám suy đoán thánh ý, mong công công chỉ giáo.”

 

Trực tiếp tuyên chỉ cho Lục Phụng chẳng hơn , cớ gì qua nàng, thật là rườm rà.

 

Thái giám , nhẹ nhàng đẩy bạc trở , : “Thánh thượng lo lắng cho Lục chỉ huy sứ, là cảm mến chân thành thôi, phu nhân đừng nghĩ nhiều.”

 

Giang Uyển Như tiễn thái giám về trong cơn choáng váng, vị nam tử trẻ tuổi mặt với hòm thuốc lưng, bỗng cảm thấy đau đầu.

 

Chân của Lục Phụng vốn là bệnh cũ. Năm đó, thái y giỏi nhất trong thái y viện ở Lục phủ nửa năm trời, nhưng cũng chỉ rằng đây là kết quả nhất thể đạt . Hiện tại, chậm cũng khác thường là bao, Lục Phụng nhắc, khác càng dám nhắc đến điều kiêng kỵ .

 

Bây giờ, nhiều năm trôi qua, thánh thượng bất ngờ nhớ đến chuyện ? Chẳng lẽ chân của thật sự thể hồi phục ? Thái y năm xưa về hưu từ lâu, còn vị đại phu trẻ tuổi trông chỉ hai mươi, liệu đáng tin cậy ?

 

Trong lòng nghĩ ngợi, nàng vẫn giữ vẻ khách khí, sai thu dọn phòng ốc. Vị đại phu họ Lạc khéo léo, cúi chào Giang Uyển Như cung kính, : “Phu nhân cứ chọn lúc nào thuận tiện, thảo dân sẵn sàng lệnh.”

 

Giang Uyển Như cứng ngắc: “Ngài khách khí , ngài thánh thượng chọn, nhất định y thuật cao minh. là nữ nhân, chẳng hiểu gì về việc , vẫn nhờ cậy .”

 

“Phu nhân thật khiến thảo dân áy náy.”

 

Lạc đại phu cúi hành lễ, : “Thánh thượng giao thảo dân cho phu nhân, thảo dân đương nhiên tuân theo thánh ý, tất cả theo sắp xếp của phu nhân.”

 

Giang Uyển Như: “…”

 

Hai , ai tự đến gặp Lục Phụng. Giang Uyển Như là chính thê danh chính ngôn thuận của , thánh chỉ treo đầu, đành bất lực sai Thúy Châu đến Cấm Long Ty.

 

---

 

Tối hôm đó, Lục Phụng về phủ giờ Hợi. Hắn đẩy cửa bước , Giang Uyển Như đang may vá.

 

“Không sợ hỏng mắt ?”

 

Lục Phụng đống giày vớ xong trong khung thêu, nhíu mày : “Chẳng lẽ Lục phủ nuôi nổi một nha may vá?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-19.html.]

 

“Thiếp rảnh rỗi chẳng gì cả.”

 

Giang Uyển Như vội vã dẹp thứ trong tay qua một bên, ân cần giúp cởi áo rửa mặt, : “Nghĩ rằng phu quân vất vả bên ngoài, đôi giày mềm mại, thể giúp thoải mái hơn chút.”

 

Sắc mặt Lục Phụng dịu một chút, nữ công của nàng khéo, quần áo giày vớ nàng đều mềm mại thoải mái, ai sánh bằng.

 

Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của nàng, yếu ớt tựa xương, mười ngón tay tròn đầy, đầu ngón còn nhuộm một lớp nước nhuộm hoa màu đỏ rực như đuôi phượng, rực rỡ vô cùng. Trong ánh nến vàng ấm áp, đôi tay càng thêm phần quý phái, chẳng giống đôi tay từng việc nặng nhọc chút nào.

 

Ngón tay lướt nhẹ mu bàn tay nàng, nhàn nhạt :

“Ta nhớ bên cạnh nàng một nha giỏi thêu thùa. Sau mấy chuyện đừng động tay nữa.”

 

 

Thực nàng từng đụng đến chúng.

 

Trong lòng nàng thoáng chột , cứ nghĩ Lục Phụng nhận điều gì, đang ngầm nhắc nhở nàng, nhưng qua thì dường như . Lục Phụng là cực kỳ coi trọng thứ bậc, năm xưa dù ý với cuộc hôn nhân và đối xử lạnh nhạt với nàng, nhưng thứ nên của thiếu phu nhân Lục phủ, từ ăn mặc đến thể diện, bao giờ để nàng thiếu.

 

Khi nàng và hai tẩu bất hòa, chỉ một câu: “Nàng là đại tẩu.” Lúc đó nàng còn trẻ, cứ tưởng nàng nhường nhịn hai , mới hiểu ý là: “Nàng là đại tẩu, chuyện nàng thể chủ.”

 

Theo quan điểm của , bất kể nàng từng là ai, một khi gả Lục phủ nương tử , nàng chính là nội trợ của , hưởng quyền lợi từ vị trí "thê tử Lục Phụng". Những chuyện như thêu thùa may vá, nàng cần tự .

 

Vậy nên Lục Phụng luôn mắng nha trèo giường là “tiện tỳ”, cũng chẳng hiểu nổi tại nàng cứ khăng khăng nữ công, trong lòng thật sự thấy nàng cần hạ thấp bản như thế.

 

nàng là vợ , vợ khiến hài lòng, thể trách cứ như đối với kẻ . Nói nàng , cũng bó tay.

 

Giang Uyển Nhu phần nào đoán ý , khóe môi giật, đẩy khung thêu qua một bên, nửa quỳ xuống cởi thắt lưng cho .

 

Cơ thể Lục Phụng lập tức cứng đờ, động đậy. Giang Uyển Nhu lột chỉ còn mỗi lớp quần lót, cánh tay mềm mại chậm rãi trượt từ mắt cá chân lên đến bắp chân, dừng đầu gối chân của .

 

Ngón tay nàng mềm, nhưng lực, ấn từng chút lên xương đầu gối của , ngứa.

 

Giang Uyển Như nhẹ nhàng :

“Hôm nay thánh thượng ban cho một vị đại phu, rằng giỏi chữa bệnh về chân. Thiếp nghĩ phu quân mỗi khi gặp mưa gió đều khó chịu, chi bằng để ông thử xem?”

 

"Thiếp mong gì hơn, chỉ mong phu quân bớt khổ sở một chút."

 

Chân của Lục Phụng năm xưa gãy , đó dù nối nhưng mỗi khi gặp khí lạnh đau nhức khôn nguôi. Giang Uyển Như ngốc đến mức là để trị chân gãy cho , điều đó chẳng khác nào công khai đ.â.m nỗi đau của . Với tư cách là thê tử, đột nhiên đưa đại phu đến chữa chân cho chẳng khác nào ngầm chê bai phu quân .

 

Vậy nên nàng bắt đầu bằng “thánh thượng”, tiếp đó bày tỏ sự lo lắng cho sức khỏe của . Cùng một chuyện nhưng đổi cách , dễ chịu hơn hẳn.

 

Quả nhiên, Lục Phụng giận, nhưng cũng đồng ý.

 

Hắn chỉ đáp:

“Nàng lòng , dù cũng là bệnh cũ, thôi .”

 

Một tiếng “thôi ” khiến lòng Giang Uyển Như cảm thấy khó chịu.

 

Năm đó bỏ bao công sức, thử qua đủ loại phương pháp, thậm chí chấp nhận cắt thịt xương để đóng đinh sắt. Thái y dùng mê dược thì hiệu quả sẽ hơn, liền chịu đựng cơn đau đó mà hề kêu than.

 

Từ nhỏ Lục Phụng là công tử thế gia, quen thuận buồm xuôi gió. Khi biến cố ập đến, sự điên cuồng của năm xưa khiến khác thể quên. Nếu ai đó bất ngờ đưa một viên tiên đan ăn sẽ chữa lành chân, nhưng trả giá bằng 30 năm tuổi thọ, chắc chắn sẽ ngần ngại mà nuốt ngay.

 

Tay Giang Uyển Như khựng , khẽ :

“Thử xem , lỡ kết quả thì ?”

 

Nàng từng thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của , cũng từng chứng kiến lúc thất vọng sa sút, nhưng thể chịu nổi sự lãnh đạm tê liệt của lúc .

 

Trái tim nàng chút thắt .

 

Có lẽ, chỉ vì là chồng nàng, mà còn bởi vẻ úa tàn hùng gãy cánh đều là những điều tiếc nuối trong đời khiến đau lòng.

 

Nàng ngẩng đầu lên, cố ý trêu chọc , nhẹ nhàng :

“Hơn nữa, phu quân thương xót , để bớt vài đôi đệm gối gối đầu gối, chẳng ?”

 

 

Biết mắc chứng , Giang Uyển Như đệm gối cho đeo, mỗi năm bốn, năm đôi, từng ngừng.

 

Khác với túi thơm y phục cần đường kim mũi chỉ tinh tế, đệm gối là thứ mặc bên trong, cần cầu kỳ. Mỗi năm nàng đều dâng những món đồ thêu khác , chỉ riêng những chiếc đệm gối là nàng tự tay .

 

Đường chỉ tuy thô nhưng ấm áp, mềm mại.

 

Lục Phụng cúi đầu nàng, kìm đưa tay che đôi mắt sáng long lanh của nàng.

 

Sáng quá.

 

Team Hạt Tiêu

Hắn bỗng nhớ đến thời gian xảy biến cố, tính tình trở nên hung bạo và dễ nổi giận. Từ thị vệ, nha , thái y, đến cả hai cũng dám gần . Khi đó, nàng gầy yếu nhỏ nhắn, cẩn thận bưng một bát thuốc, :

“Phu quân, uống thuốc sẽ khỏi.”

 

Thấy động đậy, nàng chỉ ngốc nghếch đó lâu, nghĩ nát óc mới thốt một câu:

“Thử xem , lỡ kết quả thì ?”

 

……

 

Lục Phụng vuốt ve hàng lông mày, đôi mắt của nàng, khẽ :

“Được.”

 

Hắn mở lòng bàn tay, kéo nàng lên đùi , nhẹ nhàng ôm lòng.

 

Hắn dịu dàng :

“Yên tâm, sẽ cho nàng một phần vinh hoa.”

 

Từ xưa đến nay, phu nhân đều nhờ chồng mà vinh hiển, dẫu còn lành lặn cũng tuyệt đối để nàng chịu thiệt thòi những phương diện khác.

 

Giang Uyển Như ngượng ngùng cúi đầu. Nàng vốn quá để tâm đến lời , giờ đây vạn , nàng cũng thiếu vinh hoa. Điều khiến nàng bối rối là Lục Phụng hôm nay. Giọng điệu nhẹ nhàng của , vòng tay ấm áp của , tất cả khiến nàng cảm giác như bản trân quý.

 

Lục Phụng ôm lấy thê tử đang co ro trong lòng , buông rèm xuống, ánh nến đỏ rực lung lay, cả căn phòng ngập tràn xuân ý.

Loading...