Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-11-24 16:25:29
Lượt xem: 386
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bất chấp bên ngoài bao nhiêu xáo trộn, yến tiệc giao thừa tại Lục phủ vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lục Phụng ở vị trí chính, Giang Uyển Như bên cạnh . Bên là tổ mẫu, Lục Hoài Dật cùng đại gia đình của nhị phòng, tam phòng, đông đúc đến chật cả một sảnh lớn.
Lục Phụng và Giang Uyển Như đến muộn, ung dung xuống, còn nàng thì nâng ly rượu, mỉm xin .
“Được , cháu dâu trưởng, đừng khách sáo quá, mau xuống .”
Tổ mẫu là một lão bà hiền từ, tóc bạc phơ, trán đeo một chiếc vòng ngọc bích, trông phúc hậu. Theo quy củ, ba cô cháu dâu đều hầu hạ bà khi dùng bữa, nhưng tổ mẫu khoát tay, :
“Hôm nay là ngày vui, đừng lo cho bà già . Các con cứ về chăm sóc chồng con cho .”
Bà còn kéo tay Giang Uyển Như, thở dài:
“Cháu dâu trưởng, con vất vả .”
Giang Uyển Như khẽ mỉm , xắn tay áo, múc cho tổ mẫu một bát chè viên đỏ. Người bà lớn tuổi, hồ đồ, nhưng nàng cảm thấy bà là khôn ngoan. Ngày nàng mới cửa, chồng chèn ép, bụng mang chửa vẫn giữa trời đông rét mướt. Là tổ mẫu hết đến khác bảo vệ nàng. Bây giờ ngày ngày đến chỗ tổ mẫu vấn an, chỉ vì tiếng thơm là dâu thảo, mà còn vì lòng ơn thực sự.
Giang Uyển Như chỗ Lục Phụng, theo lệ thường, rót ly rượu đầu tiên, :
“Thiếp kính . Ly rượu đầu, chúc phu quân thể khỏe mạnh, bệnh tai.”
Lục Phụng ngẩng lên nàng. Ánh mắt khiến nàng bối rối, tưởng vẫn còn giận, đến mức tay cầm ly rượu mỏi nhừ, mới chậm rãi nhận lấy và uống cạn.
Giang Uyển Như rót ly thứ hai:
“Ly thứ hai, chúc phu quân quan lộ hanh thông, công danh như ý.”
Hắn vẫn nể mặt.
“Ly thứ ba.” Uống xong, gương mặt nàng ửng đỏ. “Mong vợ chồng ân ái rời, bên đến bạc đầu.”
Đây là những lời quen thuộc mỗi năm đều , nhưng năm nay Lục Phụng khẽ vuốt miệng ly, bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức, mà nàng thể giãy .
“Như nàng mong .”
Hắn nâng ly uống cạn, yết hầu chuyển động lên xuống, trai mà quyến rũ.
Trái tim Giang Uyển Như khẽ run, ánh mắt rời khỏi gương mặt , cố gắng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt , lùi về phía .
“Thiếp xin phép dọn thức ăn cho .”
Công việc vốn chẳng đến lượt nàng. Thường thì nàng chỉ cần tượng trưng gắp vài món, Lục Phụng sẽ bảo nàng xuống, thể hiện nàng là thê tử đảm đang, chứng minh là độ lượng, nhị phòng, tam phòng cũng đều như , nhưng bên , Giang Uyển Như đến mỏi chân, vẫn tiếp tục dọn món cho .
Tổ mẫu già mắt mờ còn chịu nổi, :
“Quân Trì, để thê tử của con xuống, con bé quản lý cả đại gia đình, mệt lắm .”
Quân Trì là tự của Lục Phụng, do hoàng thượng ban khi đội mũ trưởng thành, hiểu vì lý do gì, thích dùng tự nên ít đến.
Lục Phụng Giang Uyển Như, thản nhiên hỏi:
“Nàng mệt ?”
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn nàng, Giang Uyển Như hận thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng:
“Thiếp mệt, hầu hạ phu quân là phúc phận của .”
Lục Phụng khẽ , tiếp tục uống rượu. Đến khi các nam nhân trong nhà vây quanh để chúc rượu nàng mới thoát . Nàng quét mắt quanh, đến chỗ của Hoài Dật, dặn hầu đĩa bánh rồng vàng bằng một đĩa bánh tiêu giòn.
Nàng xoa má Lục Hoài Dật, nhẹ giọng :
“Con còn nhỏ, ăn nhiều bánh quá sẽ đau răng. Mai mẫu sẽ bảo thêm cho con nhé?”
Lục Hoài Dật ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn giữ một miếng bánh. Nàng tưởng con tham ăn, ngờ bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ đưa miếng bánh cho nàng, giọng trẻ thơ vang lên:
“Mẫu ăn .”
Đứa trẻ mà thấy mẫu cứ gắp thức ăn cho cha mà bụng vẫn đói.
Trái tim nàng như tan chảy, bực bội Lục Phụng lúc nãy đều tan biến. Nàng cố gắng nuốt miếng bánh ngọt ngào, tranh thủ ăn vài miếng thức ăn để lót bụng, nhưng kịp ăn xong thấy hai tẩu nhị gia và tam gia đến kính rượu.
Rượu trái cây dễ say, ngay cả một cao ngạo như Châu Nhược Đồng cũng uống hết cả một bình. Giang Uyển Như tiện mất hứng, giữa chừng chỉ về phòng hai để y phục. Bầu trời bên ngoài ngày càng tối, tuyết nhẹ nhàng rơi nhưng bên trong sảnh sáng trưng, ấm áp như mùa xuân. Nhị gia ngẫu hứng ngâm một bài thơ, tam gia liền vỗ tay to để tán thưởng. Các nữ nhân thì trò chuyện nhỏ to, đôi lúc còn xen lẫn tiếng giòn giã như tiếng chuông bạc của trẻ con.
Ngoại trừ việc giữa chừng một nha suýt đổ rượu lên chân của Lục Phụng, thứ đều hảo.
Hôm nay là ngày lành, Giang Uyển Như trách phạt ai. Hơn nữa, Châu thị lên tiếng xin giúp, lời lẽ hết sức bảo vệ nha , rằng thiếu nữ mới tới, giờ từng hầu hạ ai, mong đại tẩu rộng lượng bỏ qua.
Nghe đến mức , Giang Uyển Như thể nể mặt, liền tạm gác chuyện nhỏ nhặt qua một bên. Sự cố nhanh chóng nàng quên , khi tiếng canh ba vang lên, buổi tiệc gia đình năm nay cũng kết thúc. Các chủ nhân lượt về viện của , loạng choạng vì men, Giang Uyển Như đưa Hoài Dật về phòng, đó bước sân, chìa tay đón một bông tuyết rơi xuống.
“Lại thêm một năm nữa .”
Nàng khẽ thở dài, giọng như tiếng thì thầm với chính .
“Thật .”
Dù hôm nay nhiều lời khách sáo mà lòng hề , nhưng một câu nàng là thật lòng:
“Năm nào cũng như năm nay, năm nào cũng như hôm nay.”
Tổ mẫu từ ái, con trai ngoan ngoãn hiếu thuận. Nhị gia, tam gia kính trọng nàng, dù nàng là tẩu tẩu trẻ tuổi, các tẩu cũng hòa thuận. Còn về phu quân..., nam nhân tuy đôi khi khó tính, nhưng những lúc cần giữ thể diện cho nàng, bao giờ tiếc lòng. Nếu thứ thể mãi như , hai sống với tôn trọng như khách, nàng mãn nguyện .
Bỗng nhiên, vai nàng cảm thấy một sức nặng, một chiếc áo choàng lông chồn dày khoác lên, Lục Phụng nhíu mày, hỏi:
“Đứng ngây đó gì, thấy lạnh ?”
Giang Uyển Như lắc đầu:
“Không, lạnh.”
Nàng chìa lòng bàn tay mặt , ánh mắt sáng long lanh:
“Chàng xem, tuyết .”
Lục Phụng bàn tay trống của nàng, đó ngẩng đầu nàng chăm chú, đột nhiên hỏi:
“Năm nay thu hoạch điền trang là bao nhiêu?”
Giang Uyển Như dõng dạc trả lời:
“Hai vạn năm ngàn bảy trăm ba mươi hai lượng.”
Hắn hỏi:
“Ngày sinh của Hoài Dật là ngày nào?”
“Mùng tám tháng tám.”
Hắn hỏi tiếp:
“Ta là ai?”
“Chàng?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-17.html.]
Giang Uyển Như , đáp:
“Chàng là Lục Phụng, là phu quân của .”
Sắc mặt Lục Phụng thoáng dịu . Giang Uyển Như tiếp tục :
“Là xa luôn bắt nạt . Ban đêm bắt nạt, ban ngày cũng bắt nạt, chỉ bắt nạt thôi, đồ đáng ghét!”
Lục Phụng: “…”
Hắn sang nha Thuý Châu đang cầm đèn lồng tám cạnh, dặn:
“Đi nấu cho phu nhân một bát canh giải rượu.”
Rõ ràng là nàng say .
Giang Uyển Như mở to đôi mắt , :
“Thiếp say. Thiếp tỉnh táo lắm, tin cứ hỏi thêm ?”
Lục Phụng chẳng buồn cãi với nàng.
Thúy Châu dịu giọng dỗ dành:
“Vâng , phu nhân say. Để nô tỳ nấu một bát yến sào, mời dùng nghỉ ngơi nhé?”
Thúy Châu là nha cận, hiểu phu nhân , Giang Uyển Như khi say điểm kỳ lạ, thoạt khác gì bình thường, lời rõ ràng, đến tính toán bằng bàn tính cũng nhầm. bất chợt sẽ buột miệng một hai câu kỳ quặc, những điều mà lúc tỉnh táo nàng sẽ bao giờ .
Giang Uyển Như hừ lạnh:
“Hừ, đừng hòng lừa , đừng nghĩ thể lấy canh giải rượu giả yến sào.”
Thúy Châu: “…”
Một đặc điểm khác khi nàng say: đầu óc vẫn tỉnh táo, nhưng hành động như trẻ con, ngắn gọn là dễ lừa.
Thúy Châu nghĩ mất thêm chút thời gian dỗ dành nàng, nhưng Lục Phụng mất kiên nhẫn. Hắn bế thốc nàng lên, tay mạnh mẽ, rắn chắc. Giang Uyển Như giãy dụa vài cái nhưng thoát .
Dù chân lành lặn, bước chân của Lục Phụng vẫn vững vàng. Giang Uyển Như gọn trong vòng tay , đôi chân nhỏ khẽ đung đưa, ngước mắt đường nét sắc bén như tạc bằng d.a.o của gương mặt .
Nàng :
“Lục Phụng, xem, nhận , say.”
Lục Phụng đáp:
“Ừ, nàng say.”
“Thiếp thực sự say.”
“Thực sự say.”
Giang Uyển Như: “…”
Nàng bĩu môi, đầy tức giận:
“Thiếp ghét .”
Lục Phụng: “Biết .”
Giang Uyển Như:
“Chàng bắt dọn cơm, cho ăn. Đáng ghét c.h.ế.t !”
Lục Phụng: “Ừ.”
“Không chỉ đáng ghét, còn hạ lưu! Đồ đắn, để tìm thấy những thứ , sẽ đốt sạch hết!”
Sắc mặt Lục Phụng đổi, thản nhiên đáp:
“Nàng tìm .”
Giang Uyển Như vùng vẫy mạnh hơn:
“Thiếp sẽ tìm !”
“Ồ.”
Lục Phụng chẳng thèm tranh cãi với một say, nhưng thấy dáng vẻ của Giang Uyển Như thật thú vị. Bình thường nàng luôn đoan trang, chuyện gì cũng giữ trong lòng, nay nhân lúc say rượu, nàng buột ít lời thật lòng.
Về đến phòng ngủ, cởi áo ngoài, đặt nàng xuống giường, định tháo áo choàng giúp nàng nhưng Giang Uyển Như cảnh giác lùi , ánh mắt đầy phòng :
“Chàng gì?”
Lục Phụng đáp:
“Thay áo ngoài cho nàng sẽ dễ chịu hơn.”
Nàng say , cũng ý định gì cả.
“Hừ, gạt .”
Team Hạt Tiêu
Khuôn mặt ửng đỏ của Giang Uyển Như hiện lên vẻ đắc ý, chắc chắn :
“Chàng nhất định chuyện hổ, mắc bẫy .”
Nàng ôm chặt vạt áo, như một liệt nữ cố giữ gìn trong tay kẻ ác bá, Lục Phụng thở dài, hỏi:
“Không đến v
ậy ?”
Rõ ràng mỗi đều thuận theo cơ mà.
“Tất nhiên !”
Giang Uyển Như tủi oán trách:
“Đau lắm! Chàng thật tệ, tên khốn!”
Khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Lục Phụng bỗng chốc sa sầm.