Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 17-2

Cập nhật lúc: 2024-11-25 07:00:07
Lượt xem: 370

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm tỉnh dậy, Giang Uyển Như quần áo ngủ nguyên vẹn , ngoài việc đầu đau, cơ thể cảm giác mệt mỏi nhức nhối như khi.

 

Đêm qua xảy chuyện gì? Nàng nhớ mái hiên ngắm tuyết, đó... đó...

 

Nàng nhớ nữa.

 

Định gọi Thúy Châu hỏi, lúc Lục Phụng vén rèm bước . Hắn mặc y phục màu đen, mồ hôi thấm ướt bên tóc mai, hiển nhiên là luyện tập buổi sáng về.

 

“Dậy .”

 

Lục Phụng nàng với ánh mắt sâu thẳm, khiến chân mày Giang Uyển Như khẽ nhíu . Hôm nay, Lục Phụng gì đó .

 

“Ừm... Tối qua, điều gì thất lễ chứ?”

 

Nàng cẩn thận hỏi, nàng uống rượu kém nhưng tửu lượng tệ, dù say cũng ầm ĩ mất lễ nghi. Hơn nữa, nàng cẩn trọng, bao giờ uống nhiều ở bên ngoài. Nếu hôm qua Lục Phụng phá đám, thêm cái bụng trống rỗng, hai bình rượu hoa quả chắc chắn nàng say.

 

Lục Phụng cúi đầu, đôi mắt đen láy khiến Giang Uyển Như cảm thấy bất an. Hắn hỏi nàng: “Quên ?”

 

Chẳng lẽ thực sự gì quá đáng?

 

Giang Uyển Như giật , nhưng mặt vẫn giữ vẻ bình thản, : “Tối qua uống , nếu thực sự chỗ nào thất lễ, mong phu quân rộng lượng bỏ qua.”

 

Nàng cẩn thận lo liệu việc trong nhà, dù công lao cũng khổ lao, thể trách nàng chỉ vì một say rượu, đúng ?

 

Lục Phụng nhỏ nhen như .

 

Giang Uyển Như lén quan sát sắc mặt của . Nam nhân với đôi mắt phượng sắc bén, thần sắc lạnh lùng, biểu lộ gì rõ ràng, nhưng trực giác phụ nữ khiến nàng cảm thấy chút nguy hiểm.

 

Khoan ! Sao hôm nay vẫn còn ở phủ, cung ?

 

Giang Uyển Như cuối cùng cũng nhận điều bất thường. Đây là hiếm hoi nàng thấy Lục Phụng buổi sáng.

 

Họ là vợ chồng năm năm, ngầm hiểu rằng nam quản việc bên ngoài, nữ lo liệu trong nhà, thời gian giao tiếp nghiêm túc nhiều. Nàng can thiệp công việc triều đình của , cũng xen việc nội trợ của nàng. Lúc mới cưới, nàng còn bàn bạc với , nhưng nào cũng nhận một câu “Được.” Về , nàng tự quyết định.

 

Việc dạy dỗ Lục Hoài Dật cũng . Nàng phụ trách ăn mặc và sinh hoạt của con, lo chuyện học hành. Hai phân công rõ ràng. Nghĩ kỹ, thời gian họ ở cạnh nhiều nhất giường.

 

Công việc của Lục Phụng bận, trời sáng ngoài. Khi đó, nàng vẫn trong cơn ngái ngủ, lơ mơ giúp mặc áo, ánh đèn lờ mờ, thậm chí rõ mặt . Buổi tối về thì muộn, cũng chẳng gì để , ngoài chuyện thì chẳng còn việc gì khác.

 

Sáng nay mở mắt thấy , đúng là hiếm .

 

Nàng hỏi: “Phu quân cung ?”

 

Lục Phụng vua hết sức tín nhiệm. Tết Nguyên Đán mà hoàng thượng cũng quên ban thưởng cho , hôm qua mới một đợt quà tặng, hôm nay triệu cung dự tiệc gia đình hoàng gia.

 

Giang Uyển Như thường nghĩ, trách văn võ cả triều ghét sợ Lục Phụng. Hắn nắm quyền cấm vệ quân, hoàng thượng sủng ái như thế. Hắn là thần tử duy nhất dự tiệc gia đình hoàng gia, ngay cả nội thủ phủ các năm xưa cũng vinh dự .

 

“Đi.” Lục Phụng gật đầu, buông một câu sấm sét: “Nàng cùng .”

 

“Hầu hạ y phục .”

 

Hắn dang tay, ngẩng cằm lên, rõ ràng định tự Giang Uyển Như hầu hạ.

 

Giang Uyển Như: “…”

 

Sau giây phút kinh ngạc, nàng nhanh chóng lấy bình tĩnh, chọn cho một bộ cẩm bào đỏ thẫm thêu hình kỳ lân, phối với đôi giày lụa đen thêu hoa văn như ý. Nàng quỳ xuống buộc dây lưng cho , nhịn hỏi: “Sao đột ngột thế, phu quân cần chuẩn ?”

 

Tuy thường xuyên đến hậu cung, nhưng nàng từng tham gia yến tiệc mặt hoàng thượng! Nàng là mệnh phụ triều đình, nay trung cung bỏ trống, những dự tiệc trong cung đều do quý phi nương nương chủ trì, cao nhất cũng chỉ thấy nghi trượng uy nghiêm của hoàng thượng từ xa, quỳ xuống dập đầu.

 

Giờ đây, Cung Vương bắt giam, quý phi giáng xuống lãnh cung, nghĩ thôi cũng thấy cảm thán.

 

“Cứ như bình thường là .”

 

Lục Phụng cúi đầu, mái tóc mềm mại của nàng, đơn giản : “Không cần lo lắng, hoàng thượng nhân từ, mấy vị vương gia và hoàng tử cũng là hiểu lễ nghĩa.”

 

Giang Uyển Như cố kìm nén cấu mạnh phần thịt rắn chắc eo Lục Phụng, nỗi băn khoăn trong lòng: “Phu quân, chuyện thể rõ hơn chút ? Thiếp từng , sợ sơ suất, mất mặt .”

 

Dù trong lòng nàng chán ghét cỡ nào, nhưng nàng hiểu rõ, là phu quân của nàng, là chỗ dựa nhất của nàng. Có chuyện gì xảy , tiên cứ để mũi chịu sào. Là đầu gia quyến, để chỉ hưởng thụ mà việc.

 

Uy nghiêm của hoàng thượng trấn áp bốn bể, Giang Uyển Như trong lòng căng thẳng, mong từ miệng Lục Phụng điều gì hữu ích. Kết quả, chỉ thốt vài lời ngắn gọn: “Xem như yến tiệc bình thường, cần chuẩn gì.”

 

“Vậy tại đột nhiên bảo cùng?” Giang Uyển Như ngẩng đầu, hàng mi dày như lông quạ khẽ rung, trông như hai chiếc quạt nhỏ.

 

“Trước đây hề .”

 

Thấy bộ dạng căng thẳng của nàng, Lục Phụng im lặng một lúc, rằng hoàng thượng từ lâu gặp nàng, chỉ là ngăn . Khi , nàng còn yếu ớt, gió thổi cũng ngã, cả chỉ bụng lớn, hiếm khi động lòng trắc ẩn.

 

Uy nghiêm của hoàng thượng, ngay cả văn võ bá quan còn chịu nổi, huống chi là một nữ nhân nhỏ bé như nàng. Những mánh khóe nhỏ nhặt thể qua mắt , nhưng thể lừa hoàng thượng.

 

Hoàng thượng vốn hài lòng với cuộc hôn nhân , nếu nổi giận ban rượu độc, dù cứu nàng, cũng chỉ chuốc thêm phiền toái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-17-2.html.]

 

Hắn giải thích thêm, chỉ : “Bảo chuẩn đồ và rửa mặt cho Lục Hoài Dật.”

 

“Hoài Dật cũng ?”

 

Giang Uyển Như lập tức bật dậy kinh ngạc. “Nó còn nhỏ, sức khỏe , để nó ở nhà nghỉ ngơi .”

 

“Đây là thánh chỉ.”

 

Lục Phụng ngắt lời nàng, bình thản : “Yên tâm, Hoài Dật sợ hãi. Nó gặp hoàng thượng, hoàng thượng còn khen ngợi nó.”

 

yêu cả đường , Hoàng đế trọng dụng Lục Phụng, nên cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dực. Chỉ là Uyển Như hề điều .

 

Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại nàng Hoài Dực từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như , Hoài Dực với nàng? Còn Lục Phụng cũng hề thông báo gì?

 

Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng một câu đầy ẩn ý: "Phu nhân đối với thẳng thắn ?"

 

"Đương nhiên ."

 

Uyển Như đáp chắc nịch: "Thiếp đối với phu quân một lòng như mặt trời,

 

Trọng trọng cả tộc, hoàng thượng trọng dụng Lục Phụng, cũng quý mến đứa trẻ năm tuổi là Lục Hoài Dật, chỉ là Uyển Như hề điều .

 

Những tin tức liên tiếp khiến nàng choáng váng. Tại nàng Hoài Dật từng gặp Hoàng thượng? Chuyện lớn như , Hoài Dật với nàng? Còn Lục Phụng cũng hề thông báo gì?

 

Nhìn ánh mắt mở to của nàng, Lục Phụng một câu đầy ẩn ý: 

"Phu nhân đối với thẳng thắn ?"

 

"Đương nhiên ."

 

Uyển Như đáp chắc nịch: "Thiếp đối với phu quân một lòng như nhật nguyệt soi tỏ, hoàng thiên chứng giám!”

 

Nàng đối xử với Lục Phụng còn đủ ? Sớm tối trong ngoài phủ, nàng đều chăm sóc chu đáo, khiến thoải mái. Cả kinh thành thử hỏi mấy chủ mẫu hiền lành hơn nàng? Chẳng lẽ mỗi sáng mỗi tối nàng còn thắp ba nén hương cúng cho mới đủ ?

 

Lục Phụng nhạt vì tức giận, nâng cằm nàng lên, thẳng mắt nàng, hỏi:

“Ta hỏi nàng, khi nàng và giao hoan, từng cảm thấy chút vui thích nào ?”

 

Giang Uyển Như: “…”

 

Giây phút , nàng cảm thấy một cách phù hợp chút nào rằng, Lục Phụng quả thật là việc lớn. Những lời ngượng ngùng như , thể như ăn cơm uống nước, mặt chút cảm xúc.

 

Không, vẫn cảm xúc...dường như là một chút… tức giận?

 

Không gần đây Lục Phụng nổi cơn gió quái gì, Giang Uyển Như cũng nghĩ nhiều. Nàng tự nhận là một nữ nhân thông minh, hiện giờ chính là chỗ dựa thể đắc tội của nàng. Nàng dịu dàng hạ giọng, cúi mắt vẻ thẹn thùng.

 

“Việc phu quân đột nhiên nhắc đến? Thật khiến ngại ngùng quá.”

Team Hạt Tiêu

 

Lục Phụng hừ lạnh một tiếng.

 

Nàng tiếp tục ngập ngừng, khẽ khàng :

“Cảm giác đó…khó mà rõ, cũng diễn đạt cho đúng. mà cảm thấy...cảm thấy...”

 

Nàng ngước mắt lên, bằng ánh mắt dịu dàng:

“Cảm thấy ai thể khiến vui vẻ như .”

 

Đó là những gì trong thoại bản thường .

 

Ban đầu, Giang Uyển Như thoại bản còn nghĩ chúng là lời dối trá. thời gian trôi qua, nàng dần nghĩ lẽ vấn đề ở thoại bản, mà ở Lục Phụng.

 

nàng thể ? Phu quân nàng tầm thường, mà là vị chỉ huy sứ nổi danh của Cấm Long Ty! Những hình phạt tàn khốc như đổ dầu sôi, lăng trì, thôi cũng khiến run sợ. Chính mắt nàng từng thấy một cước đá c.h.ế.t . Nàng sợ đến thế, dù hai năm nay tính tình dịu , nàng cũng thêm chút tự tin, nhưng trong lòng vẫn sợ.

 

Lúc đầu, nàng đau đến nỗi cắn góc chăn, sợ bản bật thành tiếng. dần dần, lẽ quen, nàng cũng cảm thấy còn khó chịu đến mức chịu nổi nữa. Về phần những mỹ mãn trong thoại bản, nàng bao giờ trải nghiệm.

 

Giang Uyển Như từng thấy tiếc, nhưng nàng cũng nghĩ thoáng. Làm gì chuyện điều đều thuộc về nàng chứ? Nhân sinh vốn dĩ, mười phần bất như ý hết tám chín.

 

 

Giang Uyển Như sắc mặt Lục Phụng, nàng vốn định lấy lòng , ngờ lời nào phạm kiêng kỵ, khiến mặt càng lúc càng sa sầm. Cuối cùng, phất tay áo bỏ , trông tức giận, bước chân cũng vững.

 

Ngày thường, Lục Phụng khoan thai, thoạt chẳng khác bình thường. Cộng thêm việc luyện đao kiếm, hình rắn rỏi, mạnh mẽ, đến mức chính Giang Uyển Như cũng suýt quên mất vẫn còn mắc tật ở chân.

 

Nhân sinh bất như ý, thập phần chi bát cửu.

 

Nàng thở dài nữa. Nàng luôn con mắt tinh tường, chọn trang phục cho Lục Phụng đều nổi bật vẻ uy nghiêm mà mất nét tuấn tú của . Với phận , văn thao vũ lược, văn thể chữ thành thơ, vũ thể giương cung lắp tên, nhưng đôi chân đó… thật đáng tiếc.

 

Đã thể trốn tránh, Giang Uyển Như nhanh chóng bình tĩnh , chuẩn cho buổi yến tiệc trong cung. Tiệc gia đình của hoàng thượng, các vương phi chắc chắn sẽ tham dự. Nàng thể mặc quá lộng lẫy để lu mờ hoàng gia, cũng thể quá đơn sơ mất mặt Lục Phụng. Tết đến, nhất là nên chọn thứ gì đó rực rỡ một chút, để hoàng thượng cũng thấy vui. , mang cây trâm vàng ban thưởng từ cung ngày hôm qua.

 

Giang Uyển Như cẩn thận chọn xong y phục và trang sức. Nàng bản trong gương đồng, hài lòng gật đầu. Đang định đóng hộp phấn son thì bỗng ánh mắt nàng lóe sáng, như nghĩ điều gì, liền tháo đôi khuyên tai trân châu, bằng một đôi khuyên bạc gắn mã não đỏ.

 

Loading...