Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 157: (NT16)

Cập nhật lúc: 2025-02-23 20:16:12
Lượt xem: 10

Môi mỏng của hắn mím chặt, đôi mắt lạnh lùng hơi cụp xuống, thần sắc khó đoán.

 

Giang Uyển Như trong lòng nôn nóng, đôi mắt đen láy không chớp nhìn chằm chằm vào Lục Phụng. Hắn dáng người thẳng tắp, khoác long bào đen gọn gàng, chỉ có chỗ đầu gối hơi nhăn lại, thoang thoảng mùi bùn đất.

 

“Mẫu hậu, tất cả là lỗi của nhi thần.”

 

Minh Châu cúi đầu nói. Hôm nay cùng nhị ca tỷ thí b.ắ.n cung, thấy nhị ca hơn mình một bậc, đứa trẻ không phục, lại đề nghị đua ngựa. Tiểu Minh Châu có một con ngựa Hãn Huyết bảo mã, là Liễu cô cô tặng, Tiểu Minh Châu rất yêu thích. Nào ngờ hôm nay mã phu bất cẩn, móng sắt của ngựa bị lỏng, đ.â.m vào lòng bàn chân nó, khiến nó hoảng sợ lao điên cuồng.

 

Tiểu Minh Châu không hề hấn gì, nhưng lại khiến phụ hoàng vì cứu mình mà bị thương ở chân. Chân của phụ hoàng vốn đã có bệnh cũ, Tiểu Minh Châu nhớ hồi bé, mỗi chiều muộn, Phượng Nghi Cung đều thoang thoảng mùi thuốc bắc, mẫu hậu quỳ nửa gối bên người phụ hoàng, giúp phụ hoàng đắp thuốc lên chân.

 

Hai năm nay chân hắn mới đỡ hơn một chút, giờ vì mình mà lại bị thương, dù phụ hoàng bảo không sao, Minh Châu vẫn áy náy không nguôi, hận người bị thương không phải là mình.

 

 

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Giang Uyển Như cũng giận, nhưng chuyện đã xảy ra, trách mắng cũng vô ích. Nàng vuốt tóc Minh Châu, không trách cứ mà dịu dàng an ủi vài câu, rồi bảo Hoài Lăng đưa Minh Châu về trước.

 

Hoài Lăng nhìn Minh Châu muốn nói lại thôi, nhưng vẫn dẫn muội muội rời đi. Đợi hai đứa trẻ khuất bóng, Giang Uyển Như quay người, im lặng cởi thắt lưng của hoàng đế.

 

“To gan, định làm gì!”

 

Vũ Đế sắc mặt trầm xuống, định đẩy nàng ra, nhưng chợt nhớ đến bụng nàng đang nhô lên, bàn tay cứng đờ giữa không trung.

 

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Giang Uyển Như đã thành thạo cởi thắt lưng hắn, vén áo ngoài lên để kiểm tra vết thương.

 

Lục Phụng quanh năm luyện võ, cơ bắp, bắp chân rắn chắc mạnh mẽ, nước da ngăm đen, vì thế vết trầy xước màu đỏ sẫm trông không quá rõ ràng. Giang Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt lên, đôi mắt đen láy tràn đầy oán trách nhìn hắn.

 

“Chàng xem chàng đi, lớn từng này tuổi rồi, không biết tự lo cho mình.”

 

Vũ Đế nghẹn lời, nữ nhân này thực sự quá mức táo bạo. Không chỉ vô lễ với hắn mà còn dám buông lời hỗn xược!

 

Hắn c.h.ế.t lúc đang độ tráng niên, mà cơ thể này mới ngoài bốn mươi, sao có thể gọi là "già"! Vừa rồi hắn hoảng hốt vì thói quen dùng chân trái chống đỡ, quên mất rằng chân "hắn" đã khỏi hẳn, mới bị một con ngựa quật ngã.

 

Không đợi Vũ Đế nổi giận, Giang Uyển Như bỗng đứng dậy đi vào nội điện, chẳng mấy chốc đã trở lại với một bình thuốc sứ trắng, mở nắp, hương thuốc Bắc thoang thoảng tỏa ra.

 

Nàng ngồi đối diện hắn, không nói lời nào cởi giày của hắn ra, nhấc chân hắn đặt lên đùi mình, ngón tay trắng nõn thoa một lớp thuốc rồi xoa lên vết thương đỏ sẫm.

 

Gân xanh trên mu bàn tay Vũ Đế hằn lên, hắn phải cố gắng kiềm chế lắm mới không theo bản năng đá nàng ra như với những kẻ khác.

 

“Giờ biết đau rồi chứ?”

 

Miệng Giang Uyển Như thì hung dữ, nhưng tay lại nhẹ nhàng. Nàng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Thần thiếp còn tưởng bệ hạ là sắt thép, không biết đau cơ đấy!”

 

Vũ Đế: “…”

 

Hắn nghiến răng: “Không cần ngươi lo chuyện bao đồng!”

 

Hắn nhất định là điên rồi! Vết trầy nhỏ nhặt thế này, thậm chí chẳng cần đến kim sang dược, vậy mà nhị hoàng tử và công chúa lại kinh hãi quá mức, ríu rít làm hắn đau đầu. Đến khi tỉnh táo lại, hắn đã ở Phượng Nghi Cung.

 

Chớp mắt, nàng đã bôi thuốc xong.

 

Trong lòng Vũ Đế bực bội, nữ nhân này đối xử với hắn quá mức suồng sã, lời lẽ chẳng chút tôn ti, "hắn" đã dạy nàng kiểu gì vậy? Làm quân vương, làm phu quân, làm phụ thân, quả nhiên "hắn" quá nhu nhược!

 

Không chỉ Vũ Đế tức giận, Giang Uyển Như cũng bực bội. Cả ngày hôm nay hắn kỳ lạ vô cùng, lại còn hung dữ, nghe xem hắn nói gì kìa, nàng lo lắng cho hắn mà hắn lại bảo nàng lo chuyện bao đồng!

 

Giang Uyển Như cúi đầu, im lặng bôi thuốc, không nói một lời.

 

Vũ Đế vốn chờ nàng lên tiếng tranh cãi như thường lệ, hắn muốn xem nàng có thể ngang ngược đến đâu! Không ngờ Giang Uyển Như bỗng nhiên im lặng, như thể một cú đ.ấ.m của hắn rơi vào bông, bao nhiêu tức giận đều mất điểm tựa, chỉ còn lại một cảm giác khó chịu khó nói thành lời.

 

Nàng không lên tiếng, Vũ Đế càng không thể hạ mình bắt chuyện trước, bầu không khí trở nên ngột ngạt.

 

Lúc này, trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực vẽ nên một viền sáng ấm áp trên mái cung điện. Ánh sáng len qua cửa điện và khung cửa sổ, phủ lên gương mặt trắng muốt của nàng.

 

Vũ Đế bỗng nhiên nín thở, một ý nghĩ không hợp thời chợt nảy lên trong đầu hắn.

 

"Mày liễu thanh tú, sắc da như ngọc."

 

Đẹp quá!

 

Làn da Giang Uyển Như cực kỳ trắng, tựa như một nhúm tuyết tinh khôi, không chút tì vết. Gương mặt, cần cổ, cánh tay… ngay cả ngón tay đang bôi thuốc cho hắn cũng mịn màng mềm mại.

 

Đầu ngón tay nàng như ngọc, hồng hồng, khiến Vũ Đế bất giác nhớ đến những cánh hoa đào rơi lên vai mình vào đầu xuân.

 

Ngứa.

 

Ngón tay nàng lướt qua vết thương trên chân hắn, nhiệt độ từ tay nàng ấm áp, còn thuốc lại man mát, như một đóa mai nở giữa vách đá lạnh, nóng lạnh xen lẫn, khiến Vũ Đế khẽ nuốt nước bọt.

 

Hắn vô thức l.i.ế.m đôi môi khô khốc, rồi mở miệng: “Hôm nay…chỉ là ngoài ý muốn.”

 

Với thân thủ của hắn, đừng nói là bây giờ, mà dù thêm mười, hai mươi năm nữa, thậm chí bảy tám mươi tuổi, cũng không thể bị một con ngựa làm bị thương!

 

Nói xong, hắn bỗng hối hận.

 

Hắn là thiên tử, nàng là cái gì? Hắn cần gì phải giải thích với nàng?

 

Vũ Đế nhìn thẳng vào Giang Uyển Như, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Nhưng nàng chỉ lấy thêm một đống thuốc mỡ, đắp lên vết thương của hắn, rồi thản nhiên nói:

 

“Ồ.”

 

Vũ Đế nghẹn lời.

 

Tức giận trào lên, nhưng không biết xả vào đâu.

 

Hắn vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y vịn của ghế, ngón tay bóp chặt đến trắng bệch. Bỗng nhiên, “rắc”, tay vịn bằng gỗ lim thượng hạng bị hắn bẻ gãy, mảnh vụn b.ắ.n ra tứ phía.

 

Cả hai đều sững sờ.

 

Vũ Đế không ngờ đồ trong Phượng Nghi Cung lại kém đến thế. Hắn không cố ý dùng lực, nhưng dường như nàng hiểu lầm điều gì đó.

 

Giang Uyển Như thu dọn lọ thuốc, chậm rãi đứng lên. Hai người chạm mắt nhau, Vũ Đế trông thấy vành mắt nàng hơi đỏ lên.

 

Tim hắn bỗng hụt một nhịp.

 

Một cảm giác hoảng hốt xa lạ ập đến.

 

Hắn vô thức nâng tay lên, rồi lại khựng lại giữa không trung, môi mím chặt, cuối cùng vẫn giữ im lặng.

 

Hắn là vua một nước, sao có thể cúi đầu trước một nữ nhân?

 

Nữ nhân này mồm miệng sắc bén, thôi kệ, cứ để nàng nói trước, hắn không tranh luận với nàng là được.

 

"Nữ nhân và tiểu nhân khó chiều, cổ nhân không dối ta."

 

Vũ Đế chờ nàng trách mắng. Một lát sau, Giang Uyển Như chỉ nhẹ giọng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-157-nt16.html.]

“Hai canh giờ sau nhớ thay thuốc.”

 

Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi. Trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại một nam nhân cao lớn, uy nghiêm. Ánh tà dương chiếu lên người hắn, khiến bóng dáng ấy thoáng lộ ra nét cô tịch.

 

Một lúc lâu sau, "rắc" một tiếng, tay vịn còn lại cũng theo đó mà gãy. Vũ Đế đứng dậy, hắn không đi giày, một chân mang ủng da hươu, một chân trần, bước ra khỏi điện.

 

---

 

Vũ Đế không quay về Ngự Thư Phòng cũng chẳng về Dưỡng Tâm Điện, mà đến Khâm Thiên Giám.

 

Hắn xưa nay không tin những điều thần quái, nhưng hiện giờ bản thân lại rơi vào cục diện này, buộc lòng phải trèo lên đài quan tinh cao chót vót kia. Giám chính Khâm Thiên Giám lúc này đang run rẩy quỳ rạp trước mặt hắn.

 

"Trẫm muốn quay về." Hắn nói.

 

Giám chính run lên như cầy sấy. Vừa nãy hoàng đế mặt mày trầm trọng bước vào, nói ra một loạt những lời kỳ quái, thánh thượng vậy mà bảo mình là cô hồn dã quỷ đến từ thế giới khác!

 

Nếu thánh thượng phát điên thì thôi, nhưng nếu ngài không điên… nghe xong những lời đó, hắn e rằng khó sống qua ngày mai!

 

Vũ Đế chưa từng có kiên nhẫn với người khác. Nhìn giám chính run lẩy bẩy, hắn nhíu mày: "Nói!"

 

Dù là Vũ Đế hay Lục Phụng, hắn vẫn luôn là bậc quân vương uy nghi lẫm liệt, không giận mà uy. Giám chính khoác đạo bào Thái Cực Bát Quái nuốt nước bọt, giọng run rẩy: "Những điều thánh thượng nói… thực sự huyền diệu khó lường, chi bằng ngài hãy nghỉ ngơi một đêm, thần sẽ quan sát tinh tượng trong đêm nay, đến mai…"

 

"Ít lời thôi!"

 

Vũ Đế không muốn nghe hắn nói nhảm, lạnh lùng quát: "Nếu ngươi không làm được, cởi bộ y phục này rồi cút đi! Tự có người khác thay ngươi phân ưu cho trẫm."

 

Trước áp lực vừa mất mạng vừa mất mũ quan, giám chính rạp người xuống đất, định thần lại, rồi hỏi: "Thánh thượng muốn trở về đâu?"

 

Vũ Đế hiển nhiên đáp: "Tất nhiên là trở về thế giới mà trẫm vốn thuộc về."

 

Giám chính lộ vẻ nghi hoặc: "Theo những gì thánh thượng nói, ngài vốn dĩ…vẫn là chính mình. Nhưng ở thế giới đó, ngài đã băng hà."

 

"Ngài trở về, thì…chẳng còn nơi nào để đi nữa."

 

"Sao lại không có nơi để đi?"

 

Pussy Cat Team

Giọng Vũ Đế trầm thấp, lạnh lẽo như thể chẳng phải đang nói về mình: "Bất quá chỉ là bụi về với bụi, đất về với đất."

 

Cả đời hắn, sinh ra trong cảnh phú quý, từng sa xuống bùn lầy, giẫm lên xương cốt huyết nhục để leo lên ngôi vị tôn quý, tung hoành bốn phương, khiến thiên hạ cúi đầu xưng thần.

 

Dù cuối cùng bỏ mạng nơi sa mạc vì khinh địch, hắn vẫn chấp nhận thua. Nếu được làm lại từ đầu, hắn chắc chắn sẽ chinh phục mảnh sa mạc ấy. Giờ đây, "hắn" đã giúp hắn thực hiện chí nguyện bằng một cách khác, vậy là đủ rồi.

 

Người ai cũng có lúc phải chết, hắn chẳng hề sợ hãi.

 

Giám chính chưa từng thấy ai như hoàng đế này! Ông ta lau mồ hôi trên trán, không hiểu nổi: "Thánh thượng… cớ gì lại có suy nghĩ như vậy?"

 

Dù là con kiến cũng ham sống, nào có ai đang sống tốt lại muốn tìm chết?

 

Vũ Đế bỗng cảm thấy phiền não. Hắn thà quay về thân xác lạnh lẽo kia, còn hơn phải ở đây làm hoàng đế. Làm hoàng đế chẳng có gì lạ lẫm, hắn đã chán ngấy rồi. Nhưng ở đây, hắn không chỉ là bậc quân vương mà còn có một hoàng hậu kiêu ngạo hay khóc nhè, một thái tử bề ngoài trắng trẻo nhưng tâm tư khó dò, một hoàng tử trầm mặc ít lời và một công chúa hoang dã khó thuần phục.

 

Nàng còn đang mang trong mình một sinh linh chưa ra đời.

 

Hắn lật xem nhật ký sinh hoạt trong cung, dù chưa xem hết nhưng cũng biết, hoàng đế và hoàng hậu ở đây tình thâm ý trọng, như phu thê chốn nhân gian.

 

Nhưng hắn không phải "hắn". Hắn không biết làm "phu quân" của ai, càng không biết cách làm "phụ hoàng".

 

Nghĩ đến đôi mắt hoe đỏ của nàng hôm nay, hắn đau đầu không thôi. Thôi vậy thôi vậy, hắn phải quay về, hắn không nhận cái mớ rắc rối này! Vợ đẹp con thơ, hắn thật sự không gánh nổi.

 

Tất nhiên, những lời này Vũ Đế sẽ không nói ra với một giám chính. Hắn trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi đang chất vấn trẫm?"

 

Ít ai chịu được uy nghi của hoàng đế. Giám chính thở dốc mấy hơi, vội đáp: "Vi thần không dám! Chỉ là chuyện này quá mức huyền hoặc… Nhưng thần từng thấy trường hợp tương tự trong bản thảo của sư phụ."

 

Trước khi Vũ Đế trở mặt, Giám chính lập tức đáp: “Thần cần nghiên cứu một chút, nhất định sẽ cho Thánh thượng một lời giải thích.”

 

Vũ Đế hừ lạnh một tiếng: “Bao lâu?”

 

Giám chính run rẩy đưa ra ba ngón tay, nhưng khi chạm phải ánh mắt âm u, sắc bén của Vũ Đế, ông ta cứng đờ, vội vàng đổi giọng: “Một tháng.”

 

Vũ Đế nhìn chằm chằm ông ta một lúc, đột nhiên phất tay áo rời đi, để lại một câu: “Chậm nhất một tháng sau, hoặc là ngươi đưa ra cách giải quyết, hoặc là mang đầu đến gặp trẫm.”

 

 

Không quan tâm đến giám chính đang sợ đến mức tê liệt sau lưng, Vũ Đế bước đi dưới ánh trăng, lòng rối bời, vô thức đi đến ngoài Phượng Nghi Cung.

 

Ánh đèn cung đình tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, lay động trong gió đêm. Đã khuya rồi.

 

Nàng hẳn cũng đã ngủ.

 

Trẫm nhớ nàng làm gì? Dù là hoàng hậu, cũng không nên quá kiêu ngạo.

 

Vũ Đế đứng trước cửa cung, lặng lẽ nhìn vào bên trong. Bóng tối bao phủ lấy đôi mày sắc sảo của hắn, khiến đường nét gương mặt càng thêm lạnh lùng.

 

“Có phải…Thánh thượng?”

 

Bỗng có một giọng nói nhỏ nhẹ truyền ra từ điện trong. Ngay sau đó, một nữ quan duyên dáng bước đến, hành lễ trước mặt Vũ Đế.

 

“Nô tỳ tham kiến Thánh thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

 

Đối diện với hoàng đế mà không hề hoảng loạn, đây là nữ quan của Phượng Nghi Cung - Kim Đào.

 

Vũ Đế khẽ gật đầu, im lặng một lát, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi: “Hoàng hậu thế nào?”

 

Kim Đào thầm nghĩ: Có thể thế nào chứ? Giờ này, Hoàng hậu nương nương tất nhiên là đã ngủ rồi.

 

Nhưng nàng ta xưa nay thông minh, cẩn trọng. Hôm nay tâm trạng Hoàng hậu nương nương không tốt, ngay cả Thúy Châu cũng nhận ra, huống hồ là nàng ta. Cả hậu cung này, những người có thể tác động đến tâm trạng nương nương chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

Ba vị điện hạ đều bình an vô sự, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân chắc chắn nằm ở Thánh thượng.

 

Kim Đào suy nghĩ một chút, cung kính đáp: “Nương nương hôm nay tâm trạng không yên, đã ngủ sớm.”

 

“Nô tỳ vừa đến xem qua, nương nương trong lúc ngủ mơ, trên mặt vẫn mang vẻ u sầu, dường như… ngủ không được yên giấc. Nô tỳ e là bị bóng đè.”

 

“Ngươi nói bậy! Cung cấm nghiêm ngặt, làm gì có ma quỷ yêu tà nào dám quấy nhiễu Hoàng hậu của một nước!”

 

Vũ Đế lạnh lùng quát mắng. Nhưng nghĩ lại, chính bản thân hắn cũng vừa trải qua một chuyện kỳ lạ như vậy. Trời đất bao la, vạn vật biến hóa khôn lường, có nhiều điều vẫn chưa thể giải thích hết được.

 

Hậu cung có nhiều phi tần cư ngụ, âm khí nặng nề, lỡ như thật sự có chuyện thì sao?

 

Nghĩ đến đây, Vũ Đế sải bước vào nội điện. Hắn không có ý gì khác, chỉ là một hoàng đế đã trải qua hai kiếp, không có yêu ma quỷ quái nào có thể đến gần hắn được.

 

Hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, dù sau này hắn rời đi, cũng sẽ không giống như “hắn” trước kia, để lại một mớ hỗn độn.

 

Hơn nữa, nàng đang mang thai, không thể chịu được sự kinh sợ.

 

Nghĩ vậy, Vũ Đế càng tăng tốc bước chân, tiến vào nội điện, thắp sáng cây đèn cầy chạm trổ hình phượng hoàng mạ vàng.

Loading...