Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 156: (NT15)
Cập nhật lúc: 2025-02-23 20:15:07
Lượt xem: 8
Tên thái giám hốt hoảng bưng trà Thanh Tâm dâng lên, rồi vội vàng lui ra, đi nhẹ như mèo. Ai cũng biết hoàng đế đang nổi giận, không ai dám chọc vào lúc này.
Vũ Đế liếc nhìn chén trà sứ xanh, không thèm động đến. Trước mặt hắn là quyển “Ký sự sinh hoạt” dày cộp, ghi chép từ năm Võ Tĩnh nguyên niên đến nay. Đã đến thì an phận, hắn tạm thời coi “hắn” là một phiên bản khác của mình. Không thể tránh khỏi, hắn có chút tò mò về “hắn”.
Ví dụ như, vì sao chân “hắn” lại lành lặn? Vì sao “hắn” đưa ra những quyết định khác hắn? “Hắn” còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Là một phiên bản khác của “hắn”, hắn cũng không ngại thay “hắn” hoàn thành chúng.
…
Căn phòng yên tĩnh, Vũ Đế thấy cổ họng khô khốc, tự nhiên nhấc chén trà lên nhấp một ngụm. Hắn bỗng sững lại, vị trà thanh khiết như dòng suối ấm áp, không quá nồng, không quá nhạt, vừa vặn hợp khẩu vị.
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn.
Vũ Đế rất khó nắm bắt sở thích cá nhân. Ngay cả khi dùng bữa, hắn cũng chỉ dùng mỗi món một đũa, không bộc lộ rõ thích hay ghét. Không ai dám liều mạng dò đoán tâm ý của hắn.
Hắn lặng lẽ uống cạn, cảm giác bực bội trong lòng dường như tan biến theo dòng trà mát lành. Hắn nhìn xuống “Ký sự sinh hoạt”, thấy một dòng ghi chép:
"Hoàng đế thường chung chăn gối với hoàng hậu, coi nàng như trân bảo, vô cùng sủng ái."
Vũ Đế cau mày, lập tức khép sách lại. Ban đầu hắn tưởng đây chỉ là một nữ nhân được sủng ái, nhưng giờ nhìn lại, từ thái độ của cả hoàng cung đến từng nét chữ trong ghi chép, tất cả đều nói lên một điều:
“Hắn” yêu nữ nhân này.
Không chỉ là sủng ái, mà là thực sự yêu thương, trân trọng.
Nhận thức này khiến Vũ Đế kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.
“Hắn” và hắn như hai tấm gương phản chiếu nhau. “Hắn” không phải hắn, nhưng theo một nghĩa nào đó, “hắn” chính là hắn.
Hắn không thể tưởng tượng nổi bản thân mình yêu một nữ nhân sẽ như thế nào, thế nhưng, điều đó đã xảy ra thật sự.
Vị hoàng hậu họ Giang… Trong thế giới của hắn, cũng có nữ nhân này sao? Nàng cũng là phi tần của hắn ư? Nhưng tại sao hắn lại không có chút ấn tượng nào?
Vũ Đế vốn không mấy quan tâm nữ sắc. Hậu cung có bao nhiêu nữ nhân, hắn chẳng nhớ nổi mặt, chứ đừng nói đến tên tuổi hay gia thế. Nhưng khi tra xét gia thế hoàng hậu, hắn phát hiện phủ Ninh An Hầu - đây là cái tên hắn có ấn tượng.
Năm xưa, hắn bị Cung Vương ám hại, vị hôn thê của hắn liền thay lòng, còn giở trò hãm hại, khiến hắn thân bại danh liệt trong yến tiệc, để mọi người đều tin rằng hắn trụy lạc với tỳ nữ ngay giữa bữa tiệc.
Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời hắn!
Hắn sẽ không bao giờ quên căn phòng chật hẹp tối tăm đó, nơi ả nữ nhân kia dán sát vào người hắn, hơi thở nặng nề, phấn son nồng nặc khiến hắn ghê tởm muốn nôn.
Hắn bướng bỉnh từ nhỏ, điều hắn không thích, không ai có thể ép buộc. Hắn không chạm vào nữ nhân đó, nhưng tất cả đã không còn quan trọng. Giữa đại điện, quần áo xộc xệch, danh tiếng hủy hoại.
Hắn phẫn nộ hủy hôn, không phải vì để ý danh tiếng, mà vì hắn đường đường là công tử phủ Quốc công, tung hoành sa trường, vậy mà bị chính vị hôn thê của mình tính kế, đây là nỗi nhục không thể tha thứ!
Vị hôn thê đó tên gì nhỉ? Là gì “Tuyết”, hay gì “Uyển”? Hắn đã quên mất. Nhưng hắn không quên kết cục của nàng ta, liên lụy với Cung Vương, tất nhiên sẽ c.h.ế.t thê thảm, cả phủ Ninh An Hầu cũng bị kéo theo.
Vậy còn nàng?
Nàng có phải cũng bị liên lụy? Vũ Đế xoa trán, cố lục tìm ký ức, nhưng hắn thực sự không nhớ nổi. Hắn cả đời chinh chiến, thuộc lòng từng vết mẻ trên vũ khí, nhớ rõ từng con ngựa của mình, nhưng chưa bao giờ để tâm đến nữ nhân trong hậu cung.
Vũ Đế cảm thấy phiền muộn, bèn đứng dậy đi thẳng đến Diễn Võ Trường. Lúc này, chỉ có đao kiếm mới giúp hắn xua tan nỗi bực dọc trong lòng.
Huống hồ, cơ thể này thật mạnh mẽ và cường tráng.
---
Thông thường, Lục Phụng sẽ tập luyện vào buổi chiều. Khi hoàng đế đột ngột xuất hiện, đám thị vệ canh giữ bên ngoài kinh ngạc đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Hắn là hoàng đế, không cần phải giải thích gì với ai, cũng chẳng ai dám hỏi. Một tên thị vệ run rẩy bẩm báo:
“Bẩm bệ hạ, nhị hoàng tử và công chúa… đang, đang…”
Tên thị vệ nghẹn lời, cố gắng lựa từ ngữ:
“…đang chơi đùa. Nô tài xin phép đi bẩm báo, tránh để thất lễ trước thánh nhan.”
Vũ Đế trầm ngâm. Hoàng hậu đã sinh cho “hắn” ba đứa con. Ngoài thái tử, còn có một cặp song sinh, chắc hẳn chính là nhị hoàng tử và công chúa.
Tính theo tuổi, chúng phải tầm mười tuổi, vẫn là những đứa trẻ còn nhỏ dại. Vũ Đế phất tay, lạnh nhạt nói:
“Không cần.”
Hắn cũng muốn xem thử hai đứa trẻ này thế nào. Thái tử đã vô lễ, không biết hai đứa nhỏ này có hiểu chuyện hơn chút nào không.
Còn công chúa…nữ nhi tử của “hắn” sẽ như thế nào? Giống hắn, hay giống… nàng?
Bề ngoài Vũ Đế vẫn thản nhiên, nhưng bước chân lại có phần mất tự nhiên, hơi gấp gáp. Đúng lúc đó…
Vút!
Một mũi tên sắc bén xé gió bay tới, lao thẳng về phía hắn!
Ánh mắt Võ Đế chợt lóe lên, hắn lập tức xoay người, bàn tay vươn ra nhanh đến mức người ta không kịp thấy rõ. Chỉ trong nháy mắt…
Rắc!
Hắn nắm lấy đoạn cuối của mũi tên, dùng lực bẻ gãy! Nửa mũi tên còn lại rơi xuống đất, lặng lẽ nằm yên.
Các thị vệ hoảng hồn như vừa tỉnh mộng, đồng loạt quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
“Bệ hạ thứ tội!”
Vũ Đế tức giận đến bật cười, hắn từng khen ngợi “hắn”, nhưng hóa ra “hắn” quả thực vô dụng, đến mức có kẻ dám hành thích ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Hắn muốn xem thử, kẻ nào lại chán sống đến vậy!
Hắn đột ngột ngẩng đầu, định tìm tung tích thích khách, thì bỗng thấy một tiểu cô nương búi tóc kiểu hoa bao chạy “bịch bịch” về phía hắn, hồn nhiên nói:
“Phụ hoàng! Nhi thần b.ắ.n được xa đến mấy chục trượng rồi!”
Đôi mắt phượng dài hẹp của Vũ Đế hơi nheo lại. Hắn nhìn cô bé trước mặt có gương mặt trắng trẻo, ngũ quan anh khí, rồi ánh mắt rơi xuống cây cung dài trong tay nàng.
Rõ ràng, “tiểu thích khách” ở ngay trước mắt.
Cơn giận trong lòng Vũ Đế như bị một chậu nước lạnh dập tắt, lúc nóng lúc lạnh, cảm giác này thật khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-156-nt15.html.]
Hắn vừa định mở miệng, thì từ phía sau có một thiếu niên y phục gọn gàng chậm rãi bước ra. Không cần đoán, chỉ cần nhìn hàng mày, đôi mắt, sống mũi và đôi môi kia, Vũ Đế đã biết, đây chính là con của hắn.
“Tham kiến phụ hoàng.”
Dù là huynh muội song sinh, nhưng Hoài Lăng lại có vẻ trầm ổn hơn Minh Châu. Cậu hành lễ có bài bản, rồi liếc nhìn mũi tên gãy trong tay Vũ Đế, dường như vô tình giải thích:
“Nhi thần cùng Minh Châu đùa nghịch, thỉnh phụ hoàng thứ tội.”
Một câu nói, vừa chỉ ra hai người đang “đùa giỡn” nên không có gì đáng trách, lại vừa giúp Minh Châu thoát tội, nhận trách nhiệm chung mà không đẩy muội muội ra làm bia đỡ đạn.
Cảm xúc phức tạp trong lòng Vũ Đế thoáng dịu đi. Thái tử bất kính, công chúa bướng bỉnh, cuối cùng cũng có một đứa con trai thừa hưởng phong thái của phụ thân.
Tốt!
Vũ Đế nhìn Hoài Lăng chằm chằm, đến mức đứa trẻ cảm thấy căng thẳng. Nghe nói sáng nay phụ hoàng trách mắng thái tử, theo tính tình của mẫu hậu, đáng lẽ phải đến Dưỡng Tâm Điện sớm mới đúng.
Chẳng lẽ vẫn chưa dỗ dành được phụ hoàng?
Hoài Lăng quả thực thừa hưởng bản lĩnh của Lục Phụng, rất giỏi nhẫn nhịn. Phụ hoàng không nói, cậu cũng im lặng. Vũ Đế chờ một lúc lâu, nhíu mày.
“Nói chuyện.”
Hoài Lăng nghi hoặc nhưng vẫn cung kính hỏi: “Phụ hoàng muốn nhi thần bẩm báo chuyện gì ạ?”
Vũ Đế thầm nghĩ, cử chỉ ổn trọng có chừng mực, nhưng nói năng quá mức kiệm lời, không đáng khen.
Hắn trầm ngâm: “Ngươi và… Minh Châu, đang làm gì ở đây?”
Hôm nay phụ hoàng… thật kỳ lạ.
Hoài Lăng thầm nghĩ, mặt không biểu cảm, đáp: “Nhi thần cùng Minh Châu đang luyện tập b.ắ.n cung.”
“Ồ?”
Vũ Đế có vẻ hứng thú: “Vậy ai giỏi hơn?”
Hoài Lăng suy nghĩ một lát, rồi thành thật đáp: “Về sức mạnh, Minh Châu không bằng nhi thần. Nhưng về sự linh hoạt, nhi thần kém muội ấy.”
“Có thể nói là ngang tài ngang sức.”
Nói xong, cậu nín thở đứng sang một bên. Từ nhỏ đến lớn, cậu ít nói, có câu “quý nhân nói chậm”, cậu không thấy mình có gì sai.
Cái tính này của cậu, có thể khiến người khác nghẹn c.h.ế.t mà không hay biết. Không ngờ nhiều năm sau, Vũ Đế lại được lĩnh hội cảm giác này từ chính con trai mình.
Quả nhiên là báo ứng, không phải không báo, mà là chưa đến lúc.
Phụ tử hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau không nói gì. Minh Châu thì bạo dạn hơn, đối với phụ hoàng, nàng không e sợ như Hoài Dật và Hoài Lăng. Trong trường luyện võ rộng lớn, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên:
“Chúng con không ai chịu thua ai. Phụ hoàng, không bằng người làm giám khảo cho con và nhị ca đi!”
Thế là, Vũ Đế vốn đến trường luyện võ để vung đao vung kiếm, xả cơn giận trong lòng, lại bị cuốn vào làm trọng tài bất đắc dĩ cho hai đứa trẻ.
---
Sáng nay Lục Phụng lạnh nhạt với nàng, khiến Giang Uyển Như phiền muộn cả ngày. Hắn đã rất lâu không có thái độ như vậy. Nàng đinh ninh rằng, chắc chắn sáng nay triều đình đã xảy ra đại sự!
Sau khi về cung, nàng lập tức sai người đi thăm dò. Thì ra là ở Giang Nam có quan viên tham ô, hoàng đế tức giận, không cần Đại Lý Tự xét xử, trực tiếp định tội.
Giang Uyển Như nghĩ mãi không ra, chuyện này không phải quá lớn cũng chẳng phải quá nhỏ. Năm mươi vạn lượng, ở Giang Nam giàu có căn bản chẳng đáng là bao. Ngay cả nàng, người quản lý hậu cung cũng hiểu rằng “nước trong thì không có cá”, có những chuyện nhắm một mắt mở một mắt là xong.
Việc này cứ làm theo quy trình là được, sao lại khiến hắn nổi giận đến vậy? Hơn nữa, sáng nay hắn còn đẩy nàng ra!
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Giang Uyển Như siết chặt khăn lụa, trong lòng vừa ấm ức vừa tức giận. Bao năm nay, Lục Phụng nâng niu trân trọng nàng, đã dưỡng nàng thành một người kiêu kỳ, không chịu nổi sự lạnh nhạt.
Nàng quay đầu ra lệnh: “Thúy Châu, nói rằng ta không khỏe, hôm nay không hầu hạ thánh thượng.”
“Kim Đào, ngươi đi nghe ngóng xem, ngoài vụ tham ô ở Giang Nam, sáng nay triều đình còn chuyện gì nữa không.”
…
Giang Uyển Như cả ngày tinh thần uể oải. Nàng đi tưới hoa cỏ mà mình nuôi dưỡng, những chậu cây này ngày thường đều do Lục Phụng tưới nước, bất giác lại nhớ đến hắn! Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của Kim Đào.
“Bẩm nương nương, nhị hoàng tử và công chúa cầu kiến.”
Giang Uyển Như sững sờ, lập tức đặt gáo nước sang một bên, lau tay rồi nói: “Mau cho vào.”
Sự xuất hiện của hai con khiến nàng quên đi những phiền muộn. Nàng vội vàng đi ra tiền điện, rồi nhìn thấy Hoài Lăng và Minh Châu, cùng với một nam nhân cao lớn uy nghiêm.
Không phải hoàng đế thì là ai?
“Mẫu hậu.”
Hai đứa trẻ đồng thanh gọi. Giang Uyển Như liếc nhìn hoàng đế, nhưng hắn lại không thèm liếc nàng lấy một cái.
Trong lòng Giang Uyển Như bực bội, chỉ thản nhiên hỏi thăm. Nhìn hai con, nàng hỏi:
“Sao giờ này lại tới?”
Thông thường, bọn trẻ đến thỉnh an vào buổi sáng, giờ đã xế chiều, trời sắp tối rồi.
Hoài Lăng và Minh Châu liếc nhau, rồi Hoài Lăng tỏ ra có phong thái của ca ca, lên tiếng trước:
“Mẫu hậu, là bọn con không hiểu chuyện, làm liên lụy phụ hoàng bị thương.”
Giang Uyển Như hoảng hốt, lập tức quên hết giận dỗi, ba bước thành hai bước đến bên hoàng đế, hai tay vội vàng nắm lấy cánh tay hắn.
“Bị thương ở đâu? Có đau không? Mau cho thiếp xem.”
Nàng nhíu mày lo lắng, ánh mắt tràn đầy quan tâm, như thể có thể tuôn trào ra ngoài. Cơ thể Vũ Đế khẽ cứng lại, không tự nhiên mà quay đầu đi.
Pussy Cat Team
Hắn nói: “Không đáng ngại.”