Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 152: (NT11)

Cập nhật lúc: 2025-02-22 19:11:52
Lượt xem: 6

"Biện pháp gì?"

 

Hàng mi đen dài của Giang Uyển Như khẽ rung động, nàng ngẩng đầu, ánh mắt vừa mong chờ vừa đầy tin tưởng nhìn Lục Phụng, khiến lòng hắn ngứa ngáy.

 

Mấy ngày trước, vì quá mức mạnh bạo, Giang Uyển Như như phòng trộm mà đề phòng hắn. Lục Phụng tự biết bản thân có lỗi, nên để nàng nghỉ ngơi vài ngày.

 

Hắn thoáng lộ vẻ tiếc nuối trong mắt, chậm rãi giải thích:

 

"Phái sứ giả, tiến hành giao dịch."

 

"Hử?"

 

Giang Uyển Như hoàn toàn không hiểu, Lục Phụng nắm lấy tay nàng, kiên nhẫn giảng giải:

 

"Bộ lạc này sống trong sa mạc đã lâu, không thể canh tác hay dệt vải. Thực phẩm, y phục, nơi ở của họ, tất cả đều phụ thuộc vào việc giao thương với bên ngoài."

 

Nếu thực sự bế quan tỏa cảng, tin tức về họ sẽ chẳng thể lọt ra ngoài, và Lục Phụng cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của họ.

 

Họ cần lương thực, quần áo, mà Đại Tề lại chẳng hề thiếu những thứ này. So với việc lén lút trao đổi với các thương nhân ngoại bang, chi bằng trực tiếp giao dịch với hắn - vị Hoàng đế này. Hắn có thể cung cấp sự bảo hộ vững chắc, thậm chí điều động binh mã bảo vệ họ khỏi sự quấy nhiễu từ các quốc gia khác.

 

Đổi lại, họ sẽ dùng vàng bạc, tinh thiết để trao đổi với Đại Tề, hay nói đúng hơn là trao đổi với Lục Phụng. Không cần động binh đổ máu, đôi bên đều có lợi.

 

Giang Uyển Như dù không đọc nhiều sách nhưng nghe Lục Phụng nói nhẹ nhàng như vậy, nàng vẫn cau mày nghi hoặc:

 

"Chỉ đơn giản như vậy?"

 

Nàng cảm thấy có gì đó sai sai.

 

Mọi chuyện được giải quyết quá dễ dàng, khiến nàng có cảm giác như đang trong mộng. Hơn nữa, tất cả chỉ là suy đoán của Lục Phụng. Nếu đối phương không muốn hợp tác, chẳng phải công cốc sao?

 

Lục Phụng khẽ cười, quả quyết đáp:

 

"Chính là đơn giản như vậy."

 

Còn về việc họ có muốn hay không ư?

 

Hừ, "ngọc quý khiến người thèm khát". Khi tin tức này bị phát tán, giữa vùng sa mạc mênh mông, có một loại "tiên dược trường sinh", nếu hắn không ra tay, thì những kẻ tham lam xung quanh cũng sẽ lập tức ập đến.

 

Đến lúc đó, không phải hắn cầu họ, mà là họ cầu hắn.

 

Đại Tề binh hùng tướng mạnh, Thổ Cốc Nhĩ là nước phụ thuộc, biên giới Tây Bắc giáp đại mạc, nắm giữ ưu thế địa lý trời ban. Ngoại trừ việc dựa vào Đại Tề, họ chẳng còn con đường nào khác.

 

Ngoài lương thực và y phục giữ ấm, Đại Tề còn có mỹ thực hảo hạng, mỹ tửu thơm nồng, lụa là tinh mỹ, đồ sứ tinh xảo… Một khi đã mở cửa giao dịch, Lục Phụng tin chắc rằng, những mỏ vàng, bạc, thiết mà hắn thèm thuồng kia sẽ theo một cách khác mà liên tục đổ về Đại Tề.

 

Chỉ là… sẽ mất một chút thời gian. Nhưng không sao, Đại Tề có nền tảng ngàn năm, dù hắn không trực tiếp hưởng lợi, thì con cháu hậu thế cũng chẳng thiệt thòi.

 

Giang Uyển Như gật gù như hiểu, rồi lại lắc đầu, nghi hoặc hỏi:

 

"Nghe nói bộ lạc kia ẩn cư nơi sa mạc từ bao đời, làm sao tin tức này lại lan truyền ra ngoài được?"

 

Lục Phụng bật cười, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt khiến Giang Uyển Như có phần không thoải mái.

 

"Chàng nhìn thiếp làm gì? Chẳng lẽ mặt thiếp có dính gì sao?"

 

Lục Phụng không đáp, Giang Uyển Như vẫn chưa nhận ra, đến khi hắn thở dài nói:

 

"Nàng vừa nhắc đến… Huệ Quang Tự? Để hôm khác, ta đưa nàng đi dạo một chuyến."

 

Ngốc thật. Tin tức này làm sao bị lan truyền? Đương nhiên là do chính hắn tung ra.

 

Hoàng hậu trong những chuyện khác thì thông minh hiền đức, nhưng hễ liên quan đến hắn, nàng liền trở nên ngốc nghếch, khiến Lục Phụng dở khóc dở cười.

 

Nghe đến Huệ Quang Tự, mắt Giang Uyển Như lập tức sáng lên, nàng vội vàng gật đầu:

 

"Đúng rồi! Ngôi chùa đó rất linh thiêng!"

 

Mấy chuyện giao thương hay buôn bán gì đó, nàng tạm thời gác lại.

 

Giang Uyển Như có lòng kính sợ thần Phật. Năm xưa nàng hay gặp ác mộng, trụ trì tặng nàng một chuỗi Phật châu, rồi nàng liền ngủ ngon. Sau này, nàng tặng chuỗi Phật châu đó cho Lục Phụng để bảo hộ hắn, giữa tình cảnh nguy hiểm như vậy, chàng vẫn bình an vô sự.

 

Giang Uyển Như tin chắc rằng, đó là nhờ Phật Tổ phù hộ!

 

Trước đây, Lục Phụng luôn xem thường những chuyện này. Giang Uyển Như đi lễ chùa cũng không dám rủ hắn theo, sợ hắn bất kính với Phật Tổ mà rước họa vào thân.

 

Nhưng nay, chính hắn lại chủ động đề nghị, khiến nàng nở nụ cười rạng rỡ, cuối cùng cũng yên lòng.

 

Đây cũng chính là mục đích của Lục Phụng.

 

Dạo trước, Liễu Nguyệt Nô dâng biểu chúc mừng, ca ngợi cảnh sắc thảo nguyên hùng vĩ, khiến Giang Uyển Như vô thức nhớ về những ngày tháng lưu lạc trên đất Thổ Cốc Nhĩ, cùng Liễu muội muội chia sẻ hoạn nạn. Tuy rằng thời đó là chạy trốn, nhưng lại thật sự tự do.

 

Dĩ nhiên, không phải nàng chê cuộc sống hiện tại không tốt.

 

Giang Uyển Như luôn nhìn thấu mọi việc, đã hưởng vinh hoa phú quý, thì cũng phải chấp nhận những ràng buộc mà nó mang lại.

 

Nàng bài trí Phượng Nghi Cung, Dưỡng Tâm Điện, Ngự Hoa Viên… sao cho ấm áp thoải mái, cũng tự tìm niềm vui trong những ngày bình thường. Nhưng chớp mắt một cái, nàng đã bị giam trong những bức tường son ngói biếc này suốt sáu năm rồi.

 

Thỉnh thoảng… cũng thấy nhàm chán.

 

Nhất là sau khi nhận được thư của Liễu Nguyệt Nô, dù miệng không nói, nhưng nàng vẫn ủ rũ mấy ngày.

 

Lục Phụng nhìn thấy tất cả, trong lòng vừa căm hận Liễu Nguyệt Nô tâm tư hiểm độc, lại vừa thương xót Giang Uyển Như.

 

Chỉ là… thân ở vị trí này, Thái tử còn nhỏ lại nhân hậu, hắn chưa thể yên tâm giao trọng trách lên vai Tề Hoài Dật.

 

Vậy nên, hắn chỉ có thể dẫn Hoàng hậu đi dạo quanh gần đây, tiện thể xoa dịu lòng nàng.

 

Giang Uyển Như không biết trong lòng Lục Phụng đang tính toán điều gì, chỉ tưởng rằng hắn thật sự thay đổi tính tình, một lòng hướng Phật. Nàng kéo tay áo hắn líu ríu trò chuyện. Lục Phụng trong lòng thầm lên kế hoạch, dự định giao mọi chuyện ở đại mạc cho Liễu Nguyệt Nô và Bùi Chương xử lý, nhưng ngoài mặt vẫn lắng nghe nghiêm túc.

 

Giang Uyển Như đứng ngang tầm n.g.ự.c Lục Phụng, hắn hơi cúi đầu để nghe nàng nói, thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng.

 

Hôm đó, Hoàng hậu nương nương tâm trạng rất tốt, phá lệ cho Hoàng đế vào trướng của mình.

 

 

---

 

Chọn ngày không bằng gặp ngày, sáng hôm sau, Hoàng đế ném một đống tấu chương cho Thái tử, rồi cùng Giang Uyển Như đến chùa Huệ Quang ở ngoại thành kinh đô.

 

Mỗi lần Hoàng đế và Hoàng hậu xuất cung đều phải chuẩn bị nghi lễ, dẹp đường, ít nhất mất mười ngày nửa tháng. Giang Uyển Như không muốn làm khổ dân, cũng mong được tự do thoải mái, nên cả hai xuất phát từ cửa bên của hoàng cung.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-152-nt11.html.]

Lục Phụng mặc thường phục, Giang Uyển Như khoác lên mình bộ lưu tiên màu xanh hồ, thắt lưng cột dải lụa cùng màu, đính ngọc trai tròn mịn và lam bảo thạch trong suốt.

 

Lụa mỏng mềm mại phản chiếu ánh sáng dịu dàng, ôm trọn dáng người đầy đặn, khiến tà váy mỗi bước chân lại nhẹ nhàng đung đưa.

 

Tóc nàng búi kiểu phi vân kế, vài sợi tóc mai lòa xòa bên má trắng ngần, làn da tựa tuyết, sắc mặt hồng hào. Không còn bộ phượng bào đỏ thẫm uy nghiêm, lúc này nàng trông giống một phu nhân hiền dịu.

 

Lục Phụng nhìn nàng không chút kiêng dè.

 

Giang Uyển Như khẽ cúi đầu, để lộ cần cổ trắng nõn.

 

"Nhìn gì vậy? Chỉ thay một bộ y phục, chẳng lẽ không nhận ra ta nữa?"

 

Ngày nào cũng nhìn, hắn không thấy chán sao?

 

Lục Phụng không ngại khen ngợi:

 

"Hôm nay, nàng rất đẹp."

 

Chẳng có nữ nhân nào không thích nghe lời khen. Giang Uyển Như cười rạng rỡ, ôm lấy tay hắn, miệng thì chối:

 

"Đâu có, ta còn chưa đánh phấn son mà."

 

Lục Phụng muốn đưa nàng đi giải sầu, còn nàng chỉ nghĩ đến việc bái Phật. Hôm nay, nàng không trang điểm, không khoác bộ triều phục trang nghiêm, cũng tháo phượng trâm chói lọi, chỉ mặc trang phục giản dị, tựa một nhành lan thanh tao giữa mùa xuân.

 

Sống bên nhau đã lâu, Lục Phụng giờ đây rất giỏi thuận theo lời nàng. Hắn nhàn nhạt nói:

 

"Không cần phải khiêm tốn."

Pussy Cat Team

 

Quả nhiên, câu này khiến Giang Uyển Như hài lòng, nàng ngọt ngào nói:

 

"Nếu chàng thích, sau này ta sẽ mặc cho chàng xem."

 

Phượng bào, triều phục bốn mùa của Hoàng hậu đều có quy chế nghiêm ngặt, nàng đã mặc đến phát chán. Nhưng hôm nay cao hứng, bị hắn dỗ dành, nàng nhất thời hồ đồ mà buột miệng hứa hẹn.

 

Lục Phụng vẻ mặt thản nhiên, khiến nàng tưởng rằng hắn chẳng để tâm.

 

Về sau, khi nàng hối hận, giận dữ mắng hắn "cầm thú đội lốt người", nhưng… đó là chuyện sau này.

 

 

---

 

Hai người như một cặp phu thê bình thường, tình cờ đi ngang khu chợ nhộn nhịp.

 

Lục Phụng không chịu nổi sự mè nheo của Giang Uyển Như, đành dừng lại dạo phố một lát.

 

Tiếng rao bán tấp nập khắp nơi, hắn tiện tay mua cho nàng một cây trâm hoa đào đơn giản, chỉ có ba mươi văn tiền, còn rẻ hơn một đấu trà mà hắn hay uống.

 

Giang Uyển Như không hề chê bai, khi về xe ngựa, nàng tò mò cầm cây trâm ngắm nghía, hứng thú nói:

 

"Nhanh, giúp ta cài lên đi!"

 

Lục Phụng hơi cau mày:

 

"Đồ nhỏ nhặt, tùy nàng chơi đùa là được."

 

Đeo lên thì miễn bàn.

 

Ba mươi văn tiền, ở dân gian không phải số ít, cây trâm này cũng không quá thô sơ, nhưng đối với Giang Uyển Như mà nói thì có phần ủy khuất.

 

Hắn thấy nàng nhìn thêm hai lần, đúng lúc người bán trâm miệng lưỡi khéo léo, cười nịnh bợ: "Lão gia, phu nhân xinh đẹp thế này, mua cho phu nhân một cây trâm đi ạ."

 

Hắn thoải mái trả bạc.

 

Nhưng Giang Uyển Như lại không chịu buông tha.

 

Lục Phụng đã tặng nàng rất nhiều trâm cài, vòng ngọc, không ít trong số đó là kỳ trân hiếm có, giá trị liên thành. Nhưng duy chỉ có cây trâm này là hắn mua ngay trước mặt nàng, khiến họ trông giống một cặp vợ chồng bình thường.

 

Bị nàng mè nheo suốt dọc đường, trước khi xuống xe ngựa, Lục Phụng đành chịu thua. Hắn nhẹ nhàng cài cây trâm hoa đào ba mươi văn vào mái tóc đen nhánh của nàng.

 

 

---

 

Chùa Huệ Quang tọa lạc ở lưng chừng một ngọn núi. Đường núi quanh co ẩn giữa rừng cây xanh um, cỏ dại mọc thành bụi, hoa dại nở rộ khắp nơi, hương thơm dìu dịu lan tỏa trong không khí.

 

Men theo bậc đá bước lên, sau nhiều năm, Giang Uyển Như lại một lần nữa đặt chân đến ngôi chùa cổ kính, thanh tịnh này.

 

Lục Phụng hôm nay vi hành vi phục, nhưng cũng không muốn để người ngoài vô ý va chạm vào Hoàng hậu, liền căn dặn trước, hôm nay chùa không tiếp khách hành hương.

 

Cửa chùa chầm chậm mở ra, từng hàng tăng nhân từ trong bước ra.

 

Bọn họ khoác tăng bào màu tro, chắp tay trước ngực, xếp thành hai hàng ngay ngắn hai bên cổng chùa, đồng thanh niệm:

 

"A Di Đà Phật, cung nghênh quý khách."

 

Giang Uyển Như mỉm cười hiền hòa, dịu dàng đáp:

 

"Chư vị khách khí rồi."

 

Ánh mắt nàng khẽ lướt qua đám tăng nhân, tất cả đều là những cái đầu trọc bóng loáng.

 

Lục Phụng bất mãn siết nhẹ tay nàng, Giang Uyển Như hoàn hồn, nhìn về vị hòa thượng đứng đầu hàng.

 

Người đó dung mạo thanh tú, dáng vẻ chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

 

Giang Uyển Như khẽ hỏi:

 

"Xin hỏi đại sư, trụ trì hiện đang ở đâu?"

 

Nàng vẫn nhớ vị trụ trì khi xưa, một lão tăng mặt mày phúc hậu, nụ cười hiền lành như Di Lặc Phật.

 

Năm đó, ông từng tặng nàng một chuỗi Phật châu, còn xem cho nàng một quẻ. Nghĩ lại, thật đúng là linh nghiệm.

 

Tiểu hòa thượng hơi khựng lại, rồi cúi đầu đáp:

 

"Bẩm quý nhân, tiểu tăng chính là trụ trì của bổn tự."

 

"Nếu người muốn hỏi trụ trì tiền nhiệm… đó là sư phụ của tiểu tăng. Ngài… đã viên tịch rồi."

 

 

Loading...