Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 109
Cập nhật lúc: 2025-01-27 19:51:47
Lượt xem: 48
“Đứng lại.”
Hắn chậm rãi thả chậm cước bộ, đôi ủng dẫm mạnh lên nền đất, sự âm u khiến người kinh hãi.
“Quay người lại đây.”
Tiểu tướng đứng ngẩn ra tại chỗ, dường như bị dọa sợ, không dám li khai cũng không dám động.
“Quay lại!”
Lục Phụng nghiêm giọng quát. Lúc hắn nghỉ ngơi dù là Lăng Tiêu cũng không dám tùy tiện đi vào, dẫu cho chỉ muốn dâng Đại Hồng Bào mà hắn hay uống thì tên tiểu tướng này cũng đã phạm phải đại kị.
Hắn ở trong quân doanh chỉ uống rượu mạnh hoặc nước trắng, điệu bộ của tên tiểu tướng này thực không đúng. Là gian tế? Hay là là tên tiểu nhân muốn tranh công, nịnh bợ bề trên?
Bất luận là hạng người nào, đều không phải là loại người mà Lục Phụng vừa mắt, ánh mắt hắn sắc bén tựa ưng, trầm giọng nói: “Bắt hắn lại, phạt tử trượng”
Tiểu tướng đột ngột quay người, để lộ ra khuôn mặt diễm tựa đào hoa cùng đôi mắt ướt nước, mang đầy nỗi u oán. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, thân hình Lục Phụng bỗng cứng đờ, biểu cảm lạnh lùng hiếm hoi xuất hiện một vết rạn.
“Làm càn!”
Ánh mắt Lục Phụng đầy bối rối, qua hồi lâu mới phản ứng lại, sắc mặt âm trầm bước về phía Giang Uyển Như. Vốn dĩ thân hình đã cao lớn, nay khoác thêm bộ giáp dày cộp, trên người lại nồng nặc mùi m.á.u tanh, tạo cho người khác một cảm giác áp bức nặng nề.
Giang Uyển Như không kìm được mà lùi lại một bước, gương mặt Lục Phụng càng thêm u ám.
Nàng hướng mắt nhìn hắn, thốt lên đầy u oán: “Chàng hung dữ với thiếp.”
Lục Phụng: “…”
Hắn tức đến bật cười, liền túm lấy cổ tay của Giang Uyển Như, kéo nàng ra phía sau doanh trướng, đặt lên chiếc giường đơn giản. Chiếc giường ấy vừa lạnh vừa cứng, hoàn toàn không thể so sánh với chiếc giường mềm mại, ấm áp trong phủ tướng quân, khiến Giang Uyển Như nằm cmar giác vô cùng khó chịu. Lục Phụng không nói một lời, nàng cũng không dám lên tiếng.
Trán Lục Phụng nổi đầy gân xanh, một lúc sau, hắn day day thái dương rồi nói: “Là chủ ý của Lục Thanh Linh.”
Như nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định là người bên cạnh đã dạy hư nàng!
Nếu Lục Thanh Linh biết hắn nghĩ vậy, chắc chắn sẽ chỉ trời thề thốt, kêu oan ầm ĩ, nàng căn bản đâu dám xúi bậy, huống hồ Giang Uyển Như vốn là người có chủ kiến, có thể vì mấy câu của nàng mà lay động sao?
Nàng theo Lục Thanh Linh đến đây, trước là vì Lục Thanh Linh đã quen thuộc với con đường này, trước giờ nàng vẫn dùng cách này để gặp Lăng Tiêu, chưa từng có sai sót, đảm bảo an toàn. Thứ hai, Giang Uyển Như mấy ngày nay lao tâm lo nghĩ, lần này quân nhu vận chuyển đến nhiều gấp đôi so với trước, nàng ngoài miệng khiêm tốn, nhưng trong lòng không khỏi có chút tự đắc.
Rời khỏi kinh thành phồn hoa, nàng không giỏi múa giáo luyện binh như Lục Thanh Linh, càng không thể lập nên 'nữ binh đoàn', nhưng nàng cũng không phải là người vô dụng.
Nàng có thể giúp hắn.
Hơn nữa, chỉ còn hai ngày nữa là đến đêm giao thừa. Năm ngoái, vào đêm giao thừa, Lục Phụng còn chưa trở thành Tề Vương. Khi đó, còn có Hoài Dật, nhà nhị phòng, tam phòng, cả tổ mẫu… Một đại gia đình ồn ào náo nhiệt. Nay, vật thị nhân phi, nàng đứng trước đình viện trống trải, lòng bỗng trào dâng cảm giác cô đơn tột cùng.
......
Giang Uyển Như cúi đầu thấp, rất nghĩa khí mà thay muội phu giải thích rõ ràng: “Không liên quan gì đến Thanh Linh muội muội, là thiếp… thiếp nhớ chàng.”
Thiếp nhớ chàng rồi.
Bốn chữ này tựa như một gáo nước mát giữa ngày hè, thấm vào tận tâm can, dập tắt ngay ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Lục Phụng. Giang Uyển Như hạ giọng, vẻ đầy ấm ức.
“Thiếp ở trong phủ, ngày ngày lo lắng không biết chàng ở tiền tuyến ăn có đủ bữa không, ngủ có đủ giấc không, có bị thương hay không.”
“Thiếp sợ làm chàng phân tâm, chẳng dám quấy rầy, chỉ mong được từ xa nhìn thấy chàng một lần là đủ mãn nguyện rồi.”
Nàng ngước đôi mắt chất chứa nỗi buồn u uất, dường như đang trách móc: “Chàng còn hung dữ với thiếp.”
Lục Phụng nghiêm mặt: “Quân doanh là nơi nào, há cỏ thể để nàng tùy tiện làm loạn thế này!”
Giang Uyển Như không đáp lại lời hắn, chỉ trừng mắt nhìn, nói như tố cáo: “Chàng còn muốn đánh c.h.ế.t thiếp nữa!”
Lục Phụng: “…”
Trải qua một hồi giằng co, chiếc mũ giáp Giang Uyển Như đang đội hơi lệch sang một bên, để lộ vài lọn tóc rủ xuống hai bên má. Mặc dù nàng đã cố làm ra dáng vẻ ủy khuất, nhưng khoảng thời gian này trong phủ tướng quân quả thực dưỡng không tồi, da dẻ nàng trắng hồng rạng rỡ, đôi môi đỏ mọng, hai gò má còn đầy đặn, mịn màng.
Hắn không nói gì, bước lên phía trước, tháo chiếc mũ giáp của nàng ra. Mái tóc đen như thác đổ xõa xuống. Giang Uyển Như còn chưa hiểu chuyện gì, Lục Phụng liền liếc nàng một cái, hỏi ngược lại: “Không nặng à?”
Chiếc mũ giáp được chế tạo bằng tinh thiết, nặng hơn hẳn những món trang sức nàng quen đội, nàng xoa nhẹ cổ, cố tình đáp: “Nặng thì có nặng, nhưng để được gặp phu quân, thiếp cam tâm tình nguyện.”
"Phu quân, thiếp khó khăn lắm mới tới được đây, chàng mau ôm thiếp đi."
Nàng ngước lên nhìn Lục Phụng, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ lấp lánh. Lục Phụng bị đôi mắt ấy nhìn đến không thể tức giận được nữa, khẽ thở dài một tiếng, rồi bắt đầu tháo bộ giáp nặng nề trên người xuống.
Khi bộ giáp vấy máu, sắc bén và nặng nề được tháo xuống, Lục Phụng chỉ còn lại bộ đồ đơn giản bên trong, hắn nâng niu ôm Giang Uyển Như vào lòng
Ừm, cuối cùng cũng có thêm chút thịt rồi.
Cơ thể hắn rất nóng, Giang Uyển Như liền thừa cơ đưa đôi tay lạnh lẽo của mình luồn vào trong cổ áo hắn, áp lên bờ n.g.ự.c rộng lớn và rắn chắc của hắn.
Nàng dùng ngón tay chọc thử vài cái – không bị thương, rất cứng cáp.
Hơi thở của Lục Phung khẽ hỗn loạn, nhưng cũng không để tâm bàn tay nghịch ngợm của nàng, chỉ trầm giọng nói: “Không có lần sau.”
Giang Uyển Như biết hắn đã nguôi giận, bèn hỏi ngược lại: “Thiếp đến thăm chàng, vậy cũng là sai sao?”
“Là sai.”
“Đao kiếm vô tình, tình hình chiến sự không thể đoán trước được, nàng ở đây thêm một khắc, là thêm một khắc nguy hiểm.”
Hắn cũng nhớ nàng, nhưng so với sự an nguy của nàng, chút nhung nhớ ấy trở nên thật nhỏ bé, chẳng đáng nhắc tới.
Giang Uyển Như mím môi, Lục Thanh Linh đâu có nói vậy, nàng từng vỗ ngực, quả quyết rằng: "Đại tẩu, quân luật ở Bắc Cảnh nghiêm minh. Từ Đại tướng quân đến binh lính vô danh, ai ai cũng tuân thủ quân quy, tẩu cứ yên tâm."
Trên đường đi đến đây, ngoài việc bị tuần tra nghiêm ngặt, nàng không gặp nguy hiểm nào, thực không ngờ, nguy hiểm lớn nhất lại chính là Lục Phụng! Hắn vừa rồi trông đáng sợ đến mức nàng nghĩ lại còn thấy kinh hồn bạt vía.
Giang Uyển Như than trách: "Chàng là đại tướng quân, sao lại vô lý thế chứ? Thiếp chỉ mang trà tới cho chàng, vậy mà chàng lại muốn đánh c.h.ế.t thiếp?"
Nhìn vẻ kinh sợ của nàng, Lục Phụng dịu dàng xoa lưng an ủi, nhẫn nại giải thích lý do. Giang Uyển Như trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, nói đầy bức xúc: "Vậy cũng không đúng. Dù là gián điệp hay...... kẻ gian, cũng phải thẩm vấn một phen đã. Làm sao có thể không hỏi han gì, liền bắt người ra đánh c.h.ế.t ngay?"
Hắn là vương gia nắm trong tay đại quyền sinh sát, là chủ soái của ba quân. Nàng chỉ quản việc trong nội phủ, muốn phạt ai cũng cần có bằng chứng rõ ràng, bắt kẻ gian còn phải có tang vật, phải để người khác tâm phục khẩu phục.
Đối diện đôi mắt đen láy, trong sáng của nàng, Lục Phụng bất giác khựng lại, không biết nên trả lời thế nào.
Trên chiến trường, hắn đã chứng kiến quá nhiều cái chết. Chiến hậu thì việc dọn xác lại diễn ra như lệ thường, quân địch, quân mình, tay chân đứt lìa trộn lẫn vào nhau, xác chất thành núi, m.á.u chảy thành sông. Nhìn mãi, con người ta cũng thành chai sạn.
Ngày còn trẻ, lần đầu lên chiến trường, lòng hắn vẫn tràn đầy sự thương cảm. Một người lính nhỏ bé tầm thường tưởng như vô danh, nhưng khi rời khỏi bộ giáp, họ có thể là trụ cột gia đình, là người con, người chồng, người cha của những đứa trẻ còn đang khát sữa.
Nhưng lòng thương cảm ấy đã bị bào mòn qua từng lần chiến trận. Đánh trận thì sao có thể không có người chết? Con số thương vong cũng chỉ là những ký tự lạnh lùng trên báo cáo quân sự, trái tim hắn dần trở nên băng lãnh. Một viên huyên sứ, hắn nói g.i.ế.c liền giết, thì một tên lính tốt thà là g.i.ế.c nhầm còn hơn bỏ sót.
Một trận chiến đánh xong, c.h.ế.t vài ngàn người, g.i.ế.c nhầm thì đã sao? Chỉ cần không phải là những dũng sĩ như Lăng Tiêu, có gì đáng tiếc?
......
Lục Phụng dời ánh mắt đi, nói: "Dọa nàng thôi, đừng cho là thật."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-109.html.]
Khi hắn dựa gần vào nàng, nàng lộ ra thần sắc sợ hãi, dù chỉ là thoáng qua, nhưng vẫn bị Lục Phụng nhanh nhạy nhìn thấy.
Hắn không muốn nàng sợ mình.
Cũng không muốn nàng phát hiện ra rằng người đầu ấp tay gối với nàng bản chất là một kẻ bạo ngược điên cuồng.
Giang Uyển Như thở phào nhẹ nhõm. Lục Phụng bây giờ đã tháo lớp giáp lạnh lùng, vẻ mặt ôn hòa, chẳng khác gì ngày thường, thậm chí việc nàng tự ý đến quân doanh, hắn cũng chẳng giận được lâu.
Nàng rút tay đã ấm ra, vòng qua ôm lấy eo hắn, nói: “Làm thiếp sợ muốn chết.”
Từ chất vấn đến làm nũng, giọng nàng dần trở nên mềm mại. Lục Phụng thuận theo mà an ủi nàng đôi câu, chẳng mấy chốc, Giang Uyển Như đã quên mất chuyện vừa rồi, bắt đầu khoe với Lục Phụng về lô quân nhu nàng mang tới.
Trước mặt Lục Phụng, nàng hoàn toàn không giữ vẻ khiêm tốn như khi đối diện với Lục Thanh Linh. Những thứ này đối với tiền tuyến chỉ như muối bỏ biển, nhưng Lục Phụng không tỏ ra thất vọng, lắng nghe nàng nói xong, liền gật đầu đầy cảm kích đáp:
"Ừ, đều là nhờ công của nàng."
"Đợi khi dâng tấu, ta sẽ xin thưởng, cầu phong cho nàng."
Giang Uyển Như mỉm cười, dịu dàng nói: "Thưởng gì chứ? Chỉ cần có thể giúp được chàng, thiếp đã mãn nguyện rồi."
Cũng không phải nàng cố tỏ ra thanh cao, mà thực sự nàng đã không còn phong vị nào để phong thưởng nữa. Nàng là vương phi của một thân vương siêu phẩm, trong hậu cung hoàng đế không ai có địa vị cao hơn nàng. Tuổi của Lục Phụng so với các vương gia có phần lớn nên dù Giang Uyển Như ít tuổi, đã trở thành "tẩu tẩu" của không ít vương phi khác. Nhìn khắp cả triều đình Đại Tề, nàng đã là một trong những người phụ nữ tôn quý nhất. Ngoại trừ hành lễ với hoàng đế, không ai có thể khiến nàng phải cúi đầu.
Pussy Cat Team
Còn về việc tiến thêm một bước nữa? Hiện tại, hoàng đế đương triều tinh thần minh mẫn, uy nghiêm sâu sắc, nàng hoàn toàn không dám có bất kỳ suy nghĩ vượt quyền nào.
Lục Phụng mỉm cười, không phản bác lời của nàng. Sau bao ngày xa cách, phu thê hai người giờ đây cuối cùng cũng có dịp kề cận bên nhau, thủ thỉ những lời tâm tình.
Giang Uyển Như ở hậu phương cũng đã nghe qua về uy danh lừng lẫy của Lục Phụng. Hắn liên tiếp giành chiến thắng qua nhiều trận, làm rạng rỡ quốc uy. Những người nhắc đến hắn đều không giấu nổi sự kính sợ và tán thưởng. Bây giờ, vị anh hùng ấy đang ở trước mặt nàng. Giang Uyển Như bám lấy hắn, muốn hắn kể chi tiết các trận đánh.
Lục Phụng bất đắc dĩ, hắn không thể nói với nàng rằng đã có bao nhiêu sinh mạng đã mất dưới lưỡi đao của mình, rằng đao sắt lưỡi cùn mà chỉ trong vòng một tháng, hắn phải thay đến bảy thanh đao. Hắn cũng không thể kể việc mình vì để răn đe quân Thổ Phiên mà đã hạ lệnh không giữ lại bất kỳ tù binh nào, toàn bộ đều bị xử tử tại chỗ.
Hắn kể cho nàng nghe về chiến thuật, binh pháp, về cách bày binh bố trận. Mỗi trận đều ly kỳ và đầy hiểm nguy. Nhưng Lục Phụng vốn không phải là một người kể chuyện tài ba, trong lời hắn kể, mọi thứ dường như trở nên nhạt nhẽo. Dù có nói phức tạp thêm chút nữa, Giang Uyển Như cũng không thể nghe hiểu.
Nàng không hiểu mà như hiểu, hoàn toàn không cản trở việc bày tỏ sự cảm thán: “Ôi! Phu quân thật lợi hại!”
"Sách lược tinh thông, phu quân hữu dũng hữu mưu, quả thực là một đấng trượng phu!"
Đôi mắt nàng sáng ngời, trong đó chứa đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ không che giấu. Lục Phụng ban đầu chỉ định dỗ dành nàng, nhưng lại không chống lại nổi ánh mắt ấy. Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên cúi xuống, đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Nụ hôn đầy gấp gáp và có phần dữ dội, khiến Giang Uyển Như gần như không thở nổi. Nhưng nàng không hề chùn bước mà vòng tay lên cổ hắn, dịu dàng đón nhận và đáp lại.
Ánh mắt Lục Phụng trở nên u tối hơn. Bàn tay lớn của hắn giữ chặt sau gáy nàng, khiến hai người càng thêm quấn quýt, nụ hôn càng thêm sâu…
***
Lục Phụng dùng bữa trưa trong trướng, hắn xưa nay vốn không trọng việc ăn uống mà hôm nay lại chọn những món ăn tinh xảo, còn kèm theo cả trà, bánh trái và điểm tâm. Khi hoàng hôn buông xuống, Lục Phụng hộ tống một nữ nhân dáng người đầy đặn, đầu đội mũ che mặt rời khỏi doanh trại, đích thân đưa nàng đến xe ngựa chuẩn bị hồi kinh.
Phu thê Lăng Tiêu đang bịn rịn chia tay. Nhìn thấy Lục Phụng tiến tới, Lục Thanh Linh như chuột thấy mèo, vội kéo tay áo Lăng Tiêu, lùi lại phía sau.
Lăng Tiêu khẽ cười, trấn an nàng, sau đó quay sang Lục Phụng: “Tỷ phu, huynh đừng làm tỷ ấy sợ.”
Lăng Tiêu hôm nay mặc thường phục màu xanh nhạt, bớt đi phần lạnh sát thường ngày. Toàn thân toát lên vẻ tuấn tú phi phàm, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao.
Lúc này, Lục Phụng cũng không mặc chiến giáp, nếu không luận quân thần thì giữa họ giờ chỉ còn tình thân.
Lục Phụng liếc Lục Thanh Linh một cái, hừ lạnh: "Quản tốt người của ngươi."
Hôm nay hắn tạm thời bỏ qua, nhưng không có nghĩa là tự ý đến quân doanh không phải lỗi. Trong mắt Lục Phụng, Giang Uyển Như vốn ngoan ngoãn, mềm mỏng, nàng phạm sai lầm, chắc chắn là do người khác dạy hư.
"Người khác" đang cúi đầu, giận mà không dám nói. Giang Uyển Như kéo nhẹ tay áo Lục Phụng, nũng nịu gọi:
"Phu quân~"
Thật là, rõ ràng chàng đã hứa không truy cứu, còn cho phép họ mỗi tháng tiếp tục đến đưa quân nhu, cớ gì lại hù dọa Thanh Linh như vậy?
Lục Phụng thu lại ánh mắt, không buồn để ý đến tiểu muội ương ngạnh của mình, tập trung đỡ Giang Uyển Như lên xe ngựa.
Giang Uyển Như vừa lên kiệu đã vén rèm, hướng ra ngoài nói: “Vậy thiếp đi đây.”
“Ừm.”
Lục Phụng trầm giọng dặn dò: “Mỗi tháng nhiều nhất chỉ được đến một lần, ít ra ngoài và phải mang đủ hộ vệ theo bên người.”
“Chàng không cần lo cho thiếp.”
Giang Uyển Như vốn rất giỏi làm nũng. Hôm nay nàng cằn nhằn với Lục Phụng rằng mình phải một mình trông coi tướng quân phủ, vừa cô đơn vừa tịch mịch. Thậm chí còn lôi cả bọn trẻ đang ở kinh thành ra để kể khổ. Lục Phụng tuy không hoàn toàn nhượng bộ nàng nhưng lời lẽ cũng đã dịu dàng hơn nhiều.
Trước đây, hắn từng nói thẳng: "Đừng xuất đầu lộ diện.", hôm nay lại thành: "Ít ra ngoài."
Tuyến đầu đại thắng, hậu phương của họ cũng gửi đến gấp bội nhu yếu phẩm, hôm nay gặp Lục Phụng, lại có thể giải được lệnh cấm túc của bản thân. Tâm trạng của Giang Uyển Nhu cực kỳ phấn khởi, trong làn gió dường như cũng ngập tràn hương vị tự do.
Nàng cười nói: “Thiếp hiểu mà.”
“Phu quân ở ngoài, mọi sự phải cẩn thận.”
Lục Phụng sắc mặt hòa hoãn hơn, đáp: “Ừ.”
Lời từ biệt qua lại cũng chỉ có vài câu như thế, hai người cứ lặp đi lặp lại mà chẳng thấy chán, khiến Lục Thanh Linh nghe đến phát đau răng, cuối cùng nàng kéo tay Lăng Tiêu thì thầm to nhỏ, sau thêm một hồi trì hoãn, đoàn người mới lục tục rời đi, đội ngũ hộ tống hùng hậu dần khuất bóng.
Lục Phụng và Lăng Tiêu đứng nguyên tại chỗ, đến khi đoàn xe khuất hẳn. Lăng Tiêu cất lời trấn an: "Cữu ca yên tâm, Thanh Linh đi lại thường xuyên, hộ vệ theo cùng đều là tinh nhuệ, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì."
Lục Phụng quay đầu trở về, nói: "Ta sẽ cử người khác hộ tống."
Nếu hôm nay chỉ có mình Lục Thanh Linh đến, chuyện của hai vợ chồng họ, Lục Phụng sẽ không can thiệp. Nhưng thêm Giang Uyển Như, hắn không thể giao sự an toàn của nàng cho người khác.
"Ồ?"
Lăng Tiêu nhướng mày, tò mò hỏi: "Có người thích hợp sao?"
Người bên cạnh Lục Phụng đều là những kẻ hung thần ác sát, đến cả hắn cũng lo bản thân làm bông tuyết nhỏ là trưởng tẩu sợ. Lục Phụng lại nỡ lòng nào?
Lục Phụng liếc hắn một cái, lạnh nhạt đáp: "Là người ở trong thành này."
Hắn cố ý chọn một phụ nữ, không chỉ vì sợ làm Giang Uyển Như sợ, mà còn do tính chiếm hữu của đàn ông. Lục Phụng bắt vợ đội mũ sa khi ra ngoài, bởi nàng là người của hắn, không cho phép ai khác nhìn thêm một cái.
Lăng Tiêu trầm ngâm, trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên:"Lẽ nào là… nàng ta?"
Lục Phụng mặt không đổi sắc: "Không được sao? Có gì thì nói đi, đừng có mà ấp a ấp úng như đàn bà."
Hắn chân dài sải bước, đi như gió, nhanh chóng bỏ xa Lăng Tiêu phía sau. Lăng Tiêu với gương mặt anh tuấn thoáng qua vẻ phức tạp, cuối cùng không nói gì thêm, nhanh chân bước theo.
*
Trong xe ngựa, sau khi đi một đoạn đường, Giang Uyển Như tháo mũ che mặt vướng víu xuống, thở hắt ra một hơi: "Hừ, bí bách c.h.ế.t ta rồi."
Lục Thanh Linh quan sát nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ thắm bất thường.
Nàng chậm rãi nói: “Huynh trưởng của ta, nhìn thì nghiêm chỉnh, không ngờ lúc riêng tư lại… ừm…”
Suy nghĩ hồi lâu, nàng không tìm được từ nào chính xác mà không xúc phạm Lục Phụng. Giang Uyển Như đỏ mặt, hờn trách: "Ngươi đừng có nghĩ bậy!"
Hai người bọn họ cái gì cũng đều chưa làm, cái giường đó vừa cứng vừa lạnh, bên ngoài thì toàn người. Họ nhiều nhất chỉ là ôm hôn, cảm nhận hơi ấm của nhau, an ủi lẫn nhau.
Thật ra, hôm nay cả hai cũng không nói chuyện được bao lâu. Lục Phụng quá mệt, nàng đang nói thì thấy mãi không nghe hắn đáp. Ngẩng đầu nhìn, hắn đã ôm nàng ngủ mất rồi.
Hàng mi dài đen nhánh của hắn phủ bóng mờ nhạt, dưới mắt có quầng xanh nhạt. Giang Uyển Như sợ đánh thức hắn, không dám cử động, cứ thế giữ nguyên tư thế. Một lúc sau, nàng cũng thiếp đi.
Lục Thanh Linh bĩu môi. Với dáng vẻ má hồng như hoa đào, xuân tình phơi phới của Giang Uyển Như, nàng thật khó tin vào lời biện minh đó. Đang định "tra hỏi" thì bên ngoài vọng vào tiếng hộ vệ:
“Bẩm phu nhân, có người đang theo dõi chúng ta.”
“Ai?”
Ánh mắt Lục Thanh Linh lập tức lạnh đi, nụ cười tan biến. Nàng ở Vệ Thành bao nhiêu năm, đây là lần đầu có người dám đánh chủ ý lên nàng!
Hộ vệ báo: “Hình như là… Liễu tướng quân.”
“Là nàng ta?”
Không phải kẻ địch, cơ thể đang căng thẳng của Lục Thanh Linh liền thả lỏng, nhưng đôi mày vẫn nhíu lại, trông như vừa gặp phải một chuyện rắc rối.
Giang Uyển Như tò mò hỏi: “Vị tướng quân Liễu này là ai vậy?”
Lục Thanh Linh xoa trán, giải thích sơ qua: “Liễu Nguyệt Nô, thủ lĩnh cũ của đám phản quân. Hiện tại chiến sự cấp bách, triều đình tạm thời chiêu an, phong cho cô ta chức Ngũ phẩm Minh Uy tướng quân.”
Về cuộc nổi loạn của nô lệ khi xưa, Giang Uyển Như cũng từng nghe qua. Chưa kịp lên tiếng, Lục Thanh Linh nói tiếp: “Liễu tướng quân là nữ nhân.”
Ánh mắt nàng nhìn Giang Uyển Như kiều diễm mỹ lệ, thần sắc phức tạp: “Nàng ta… đặc biệt ưa thích nữ nhân xinh đẹp.”