Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 105
Cập nhật lúc: 2025-01-21 12:30:17
Lượt xem: 55
Người Đột Quyết đột nhiên xé bỏ hiệp ước, hoàng đế trước khi phái Lục Phụng đi giám quân đã hạ lệnh xử tử Trần Phục ngay tại chỗ. Bùi Chương thi hành xong thánh chỉ của hoàng đế, trên đường quay về kinh thành đi ngang qua trấn Lạc Vân. Vừa lúc tấu chương giảm thuế được phê chuẩn, dù chỉ ba phần, cũng đã phần nào giúp dân chúng nơi đây thoát khỏi cảnh khốn cùng.
( Người Đột Quyết là một bộ tộc người Thổ Nhĩ Kỳ cổ tồn tại từ thế kỷ VI đến thế kỷ VIII)
Không vội quay về kinh, vì một giấc mơ kỳ lạ, Bùi Chương cảm thấy có mối liên kết kỳ lạ với trấn Lạc Vân, nên đã nán lại vài ngày, giúp vị huyện lệnh nơi đây giải quyết các vấn đề. Không ngờ vừa khéo gặp Lục Phụng đang trên đường lên phía Bắc.
Huyện lệnh của trấn Lạc Vân là một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp, đôi mắt dài nhỏ, vẻ mặt nịnh nọt nhưng không đến mức khiến người khác khó chịu. Ông ta vội vã nói:
“Khởi bẩm vương gia, thủ cấp của tên Trần tặc đã được gửi về kinh thành từ tháng trước, đại nhân Bùi Chương làm việc chu toàn, vương gia có thể yên tâm.”
Lục Phụng lạnh lùng liếc qua ông ta một cái, huyện lệnh lập tức sợ hãi đến cứng đờ người, hai tay chắp trước bụng, cái bụng tròn căng khiến áo quan bó chặt, trông hết sức buồn cười.
“Lui ra.”
Một vị huyện lệnh nho nhỏ quả thật không đáng lọt vào mắt của Lục Phụng, nói chuyện với ông ta cũng là hạ mình. Bùi Chương mỉm cười với huyện lệnh, dịu dàng nói:
“Lưu đại nhân, ngài hãy lui trước đi. Làm phiền chuẩn bị vài đầu bếp giỏi và một số hạ nhân kín miệng. Vương gia đường xa vất vả, cần chút rượu thịt để chiêu đãi các đại nhân.”
Huyện lệnh dập đầu cảm tạ rồi lui ra. Trong tiền sảnh giờ chỉ còn lại hai người. Lục Phụng bỗng lạnh giọng hừ một tiếng:
“Ngươi quả thật khéo làm người.”
Ở kinh thành, Bùi Chương là người tám phương đều chu toàn, đến một nơi nhỏ bé nghèo khó thế này, ngay cả một vị quan nhỏ cũng kính cẩn nghe theo, điều này khiến Lục Phụng phải thừa nhận Bùi Chương cũng có vài phần tài năng.
Bùi Chương khẽ nhếch khóe môi:
“Nếu không biết cách làm người, sao có thể gánh vác trách nhiệm mà vương gia giao phó?”
Hai người nhìn nhau một cái, rất nhanh liền rời ánh mắt, ăn ý dừng chủ đề này lại.
Bùi Chương cúi đầu uống một ngụm trà. Trấn Lạc Vân nghèo nàn quá mức, ngay cả loại trà hảo hạng nhất ở đây cũng không bằng loại trà kém ở kinh thành. Khi uống vào, vị đắng chát tràn ngập đầu lưỡi.
Bùi Chương vẫn không để tâm. Đặt chén trà xuống, hắn hỏi:
“Vương gia dự định ở lại đây bao lâu?”
Lục Phụng đáp:
“Mười ngày.”
“Mười ngày?”
Bùi Chương hơi nhướng đôi mày thanh tú, giọng đầy ẩn ý:
“Phía trước e rằng không thể đợi lâu đến vậy.”
Lục Phụng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt sắc bén như dao:
“Bùi Chương, ngươi vượt quá giới hạn rồi.”
Bùi Chương đối diện ánh mắt đó mà không hề nao núng:
“Thần không có ý gì khác, mong vương gia đừng trách.”
Pussy Cat Team
“Tốt nhất là vậy.”
Lục Phụng lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi đã có lòng, chi bằng ở lại đây luôn, không cần quay về kinh thành để vướng vào đám hỗn loạn.”
Bùi Chương thoáng giật mình, trên gương mặt tuấn tú lộ ra nét phức tạp:
“Đợi đến khi thiên hạ thái bình, có lẽ thần thật sự sẽ ở lại đây. Dù sao nơi này…” Hắn lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi. Vương gia đường xa vất vả, thần xin cáo lui.”
Lục Phụng nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt sâu thẳm, khó lường. Lâu sau, hắn đứng dậy rời đi, như thể cuộc đối thoại vừa rồi chỉ là chuyện bình thường.
---
Giang Uyển Như ngủ liền hai ngày. Không cần vội vã lên đường, trong căn phòng nhỏ đặt hai lò than ấm áp, có Kim Đào cẩn thận chăm sóc, đến ngày thứ ba, cơ thể nàng đã khá hơn nhiều.
Giang Uyển Như không chịu được bản thân xuề xòa, mấy ngày nay ăn ngon ngủ đủ, lại liên tục uống mấy thang thuốc, sức khỏe dần hồi phục, liền không muốn cứ nằm mãi trong phòng. Nàng bảo Kim Đào giúp mình trang điểm và thay y phục.
Vùng đất này hoang vắng lạnh lẽo, Giang Uyển Như cũng không trang điểm lộng lẫy như ở kinh thành. Nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh lục thêu hoa, phối với váy dài cùng màu, mép váy thêu cành liễu mềm mại. Kim Đào búi cho nàng kiểu tóc treo rủ, dùng trâm hoa mai cố định mái tóc đen như mây, còn lại một lọn buông xuống bên cổ, khi bước đi, giống như nhành liễu rủ, rất hợp với bộ váy xanh hôm nay.
Khuôn mặt của nàng gầy đi trông thấy, cằm vốn đầy đặn nay thon gọn hơn, khiến đôi mắt càng thêm đen láy, sáng ngời. Cả người nàng giống như một cây liễu mảnh mai, đứng giữa mùa đông khô cằn mà tràn đầy sức sống.
Giang Uyển Như hài lòng nhìn mình trong gương đồng, hỏi Kim Đào đứng bên cạnh:
“Vương gia đâu rồi? Sao hôm nay không thấy chàng?”
Kim Đào trả lời:
“Hôm nay tiền tuyến vừa truyền tin đến. Nghe nói tướng quân Lăng Tiêu đã đánh bại quân Đột Quyết, trận đầu thắng lớn rồi ạ.”
“Vương gia đang ở tiền viện xem mật báo. Vương phi, chúng ta có đến tìm vương gia không?”
Trên đường đi về phía Bắc, tình cảm của Giang Uyển Như dành cho Lục Phụng ngày càng sâu đậm. Ba bữa cơm mỗi ngày hay lúc nghỉ ngơi vào ban đêm, nàng đều quấn quýt bên cạnh hắn. Lục Phụng cũng chiều theo ý nàng, vì thế phá vỡ nhiều nguyên tắc trước đây của mình. Ví dụ, hắn vừa ôm nàng, vừa viết thư hồi âm cho Lăng Tiêu. Khi ấy, vẻ mặt hắn nghiêm trọng, môi mím chặt, tay cầm bút viết mạnh mẽ, như khắc từng nét chữ vào giấy.
Giang Uyển Như ngẩng đầu nhìn hắn, yên lặng tựa vào lòng hắn, trong tim như có một chú thỏ nhỏ nhảy nhót. Trước đây, Lục Phụng luôn phân biệt rõ công tư, ở kinh thành, ngay cả nàng cũng tự hiểu mà không bước vào thư phòng của chàng. Dù hiện tại nàng vẫn không biết hắn viết gì, nhưng được hắn ôm chặt, má áp sát vào lồng n.g.ự.c hắn, cảm giác này thật kỳ lạ. Không biết khác biệt ở đâu, chỉ là mọi thứ đã không còn giống trước đây.
Giang Uyển Như mỉm cười: “Thắng rồi sao? Đây quả là một tin tốt lành.”
Do bản thân làm chậm hành trình, Giang Uyển Như cảm thấy áy náy. Đồ ăn ở đây thô sơ, còn không bằng món thú rừng Lục Phụng từng nướng. Nhưng để dưỡng bệnh, nàng vẫn cố gắng ăn cháo kê vàng mà mình không thích, ép bản thân dùng bữa và uống thuốc, chỉ mong sớm ngày lên đường.
Lang y nói phải cần mười ngày nửa tháng, nhưng nàng đã hồi phục chỉ sau ba ngày. Không nói lời nào đi tìm Lục Phụng, Giang Uyển Như bước ra khỏi phòng. Hôm nay trời nắng đẹp, không có gió lạnh buốt, nàng híp mắt, duỗi tay chân, cảm nhận sức sống đang trở lại trong cơ thể mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-105.html.]
Nếu đã khỏe, nàng định bụng sẽ nói với Lục Phụng rằng hôm nay có thể lên đường.
Sân trong viện Kim Quang rất rộng, ba bước một cửa, năm bước một bức tường, xung quanh đều có nha hoàn và bà tử canh giữ. Giang Uyển Như không nghĩ có ai dám lén nhìn nàng. Nàng nhảy nhót, xoay cổ, vươn tay, nâng chân, quay người lại và đối mặt với một khuôn mặt tuấn tú thanh nhã.
“Cẩn thận!”
“Vương phi nương nương, cẩn thận!”
Nàng nhất thời không kịp phản ứng, cơ thể nghiêng về phía trước. Bùi Chương bước nhanh tới, mũi giày trắng muốt quệt qua mặt đất lầy lội, rồi đột ngột dừng lại. Phía sau, Kim Đào nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy tay và eo Giang Uyển Như, không để nàng ngã nhào.
Nhìn Bùi Chương trước mặt, trong lòng Giang Uyển Như vừa kinh ngạc vừa rối bời. Một lúc nghĩ dáng vẻ lúng túng của mình nãy giờ có bị hắn nhìn thấy không, một lúc lại tự hỏi vì sao Bùi Chương lại xuất hiện ở đây, rồi bất giác nhớ tới Giang Uyển Oanh. Nàng ngây người, không nói được lời nào.
May thay, Bùi Chương không để nàng bối rối lâu. Hắn mỉm cười, giọng ấm áp: “Hạ quan phụng chỉ làm việc ở đây, đang định đến tìm vương gia. Tình cờ đi qua nơi này, vừa hay thấy vương phi suýt ngã, hạ quan tới trễ, mong vương phi nương nương thứ lỗi.”
Một câu nói vừa giải thích lý do hắn ở đây, lại vừa “chu đáo” nhấn mạnh rằng lúc nàng suýt ngã, hắn mới tới, chưa nhìn thấy gì.
Chính vì sự chu đáo mơ hồ này, Giang Uyển Như không bao giờ ghét bỏ được Bùi Chương. Nàng lúng túng cúi đầu, chỉnh lại ống tay áo và vạt váy, khẽ nói: “Thì ra là vậy. Ta không sao, Bùi đại nhân không cần bận tâm.”
Theo thường lệ, lúc này Bùi Chương hẳn sẽ tránh nghi kỵ mà rời đi. Nhưng vì quá nhớ nàng, hắn lại chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt, tay siết chặt trong tay áo.
Lúc này, Giang Uyển Như đã gầy đi đôi chút. So với ở kinh thành phồn hoa, nơi nàng mặc kim y hà bao, trang sức lộng lẫy, thì giờ đây nàng toát lên vẻ trong trẻo và sinh động. Đôi tay mềm mại với móng tay hồng nhạt không còn được bảo vệ bởi những bộ giáp vàng óng ánh, hình ảnh ấy giống hệt với nương tử mà hắn từng nhớ.
Nàng, vốn dĩ nên là thê tử của hắn!
Bùi Chương cảm thấy đau nhói trong lòng ngực, đến thở cũng trở nên khó khăn. Giang Uyển Như thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lo lắng hỏi: “Bùi đại nhân, Bùi đại nhân? Ngài không sao chứ?”
Bùi Chương hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống, đột nhiên nói: “Nơi đây gọi là ‘Lạc Vân Trấn’. Lúc hoàng hôn, ánh mặt trời dần lặn, mây trời tụ lại hạ xuống, như thể chạm đất, nên có tên là vậy.”
Giang Uyển Như không hiểu ý, Bùi Chương tiếp tục nói:
“Phía Bắc trấn Lạc Vân có một bãi cỏ rộng lớn. Ban ngày có thể cưỡi ngựa phi nước đại trên đó, ban đêm mệt rồi, nằm trên sườn dốc cao nhìn những vì sao trên trời. Dù nơi này không phồn hoa như kinh thành, nhưng đắm chìm trong cảnh sắc này cũng có cái thú riêng.”
Bùi Chương cười khổ, ngẩng đầu lên, ánh mắt ẩn chứa chút hi vọng mong manh:
“Vương phi... người... có thấy nơi này quen thuộc không?”
Câu hỏi của Bùi Chương thật khó hiểu. Hàng mi dày của Giang Uyển Như khẽ chớp chớp, nàng chưa kịp trả lời thì Kim Đào phía sau bước lên một bước, lạnh lùng nói:
“Xin Bùi đại nhân thận trọng lời nói.”
Một nam nhân xa lạ lại nói những lời mập mờ thế này với vương phi, nếu bị người khác nghe thấy thì còn ra thể thống gì?
Bùi Chương, vốn luôn điềm tĩnh và giữ lễ, lúc này dường như bị ma ám, chỉ chăm chăm nhìn Giang Uyển Như. Rất lâu sau, Giang Uyển Như ngẩng đầu, mỉm cười với hắn, dịu dàng nói:
“Cái tên của trấn này quả thật độc đáo, cảnh hoàng hôn cũng rất đẹp. Tiếc là, ta không thích cảnh chiều tà.”
“Nếu so với những đám mây đang lụi tàn, ta lại thích ánh mặt trời rạng rỡ lúc bình minh hơn. Bùi đại nhân, nơi này tuy đẹp nhưng không thuộc về ta.”
Ý tứ trong lời nói của nàng thật rõ ràng. Gương mặt Bùi Chương thoáng trắng bệch, rồi lại đỏ bừng. Hắn cố kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, giả vờ bình tĩnh hỏi:
“Vậy...người có từng mơ một giấc mơ nào... kỳ lạ chưa?”
Giang Uyển Như dường như không để ý đến sự khác thường của hắn, đáp:
“Mơ sao? Ta mơ mỗi ngày. Nhưng giấc mơ không thể là thật, tỉnh lại rồi sẽ quên thôi.”
Nàng ngừng lại một chút, cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói:
“Dạo trước ta thường gặp ác mộng, có mời cao tăng tới giúp hóa giải. Cao tăng nói rằng, chuyện cũ đã qua, con người nên sống cho hiện tại.”
“Bùi đại nhân nghĩ sao?”
Bùi Chương cắn mạnh đầu lưỡi, vị tanh nồng của m.á.u tràn ngập trong miệng. Rất lâu sau, hắn lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu:
“Vương phi dạy phải, hạ quan đã hiểu.”
Giang Uyển Như mỉm cười đúng mực, cũng lùi lại một bước, cúi người đáp lễ:
“Ta phải ra tiền viện tìm vương gia, Bùi đại nhân có muốn đi cùng không?”
“Không, hạ quan chợt nhớ có tấu chương bỏ quên, xin cáo từ trước.”
“Vậy, Bùi đại nhân đi thong thả.”
Giang Uyển Như dường như không bất ngờ với câu trả lời này. Đợi đến khi bóng dáng Bùi Chương hoàn toàn biến mất, Kim Đào nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng:
“Vương phi nương nương...”
Giang Uyển Như liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
“Kim Đào, ngươi đi theo ta lâu nhất, hẳn phải biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Nàng giữ nguyên vẻ mặt bình thản, bước về phía tiền viện tìm Lục Phụng. Ban đầu, bước chân nàng chậm rãi, sau đó nhanh dần, gần như thành chạy. Y phục xanh nhạt tung bay trong gió.
Lục Phụng nhìn thấy nàng, liền đẩy đống tấu chương trên bàn sang một bên. Giang Uyển Như như chim yến nhỏ lao vào lòng chàng, vòng tay ôm chặt cổ hắn, ngẩng đầu lên, đặt môi mình lên đôi môi mỏng của hắn.
...
Môi răng quyện chặt, hơi thở giao hòa. Một lúc lâu sau, một sợi bạc mảnh kéo dài từ khóe môi hai người. Giang Uyển Như thở hổn hển, Lục Phụng đưa tay lau đi giọt nước mắt trên má nàng.
Hắn nâng cằm nàng lên, khàn giọng hỏi:
“Khóc cái gì?”