Sau Ngày Gia Tộc Diệt Vong, Chỉ Còn Ta Sau Trận Cuồng Phong - Chương 38: Lời Tỏ Tình (1) ---
Cập nhật lúc: 2025-09-05 00:00:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyên Hưng năm thứ mười ba, tiết Mang Chủng.
Hàn Yến mất tích trọn ba ngày .
Ngày hai mươi hai tháng tư, Hàn Yến Kiến Khang thành mua ít đồ.
Minh An tiện miệng hỏi mua gì, ấp a ấp úng chịu rõ, Minh An cũng truy hỏi.
ai , sáng sớm ngoài, đến chiều tối vẫn trở về.
Hàn Yến võ công cao cường, Minh An khi nghĩ nhiều, chỉ cho rằng chuyện gì đó vướng bận.
Thế nhưng ngày hôm qua giờ Ngọ, Hàn Yến vẫn trở về, cũng bất kỳ lời nhắn nào truyền đến, đây là tình huống từng , Minh An trong lòng bắt đầu chút bất an.
Nàng sai Trình Nặc dẫn tìm xem .
Vì Hàn Yến cụ thể , Trình Nặc chỉ thể dẫn từ cổng thành bắt đầu tra hỏi, đó khắp thành tìm hiểu, nửa ngày trôi qua, tìm thấy bất kỳ manh mối nào.
Mãi đến tối, cổng thành sắp đóng, Trình Nặc cùng bọn họ đành về .
Minh An liền Hàn Yến nhất định gặp chuyện.
Chỉ là kẻ tay là do ngẫu nhiên cố ý sắp đặt?
Nếu là cố ý, là Lý Đức Nhị Hoàng tử, là tàn đảng Chu gia?
Minh An trong lòng hoảng loạn, nhất thời tìm manh mối.
Trước đây gặp chuyện, bên cạnh còn Hàn Yến khiến nàng an tâm.
giờ Hàn Yến gặp chuyện, lòng nàng liền rối bời.
Minh An vô cùng lo lắng, cả đêm ngủ ngon.
Sau khi trời sáng, Minh An sai Trình Nặc đến tiệm trang sức nhất trong thành và tiệm bút mực giấy nghiên thử tìm hiểu.
Tháng là sinh thần của nàng, bởi vì Trình gia gặp biến cố, từ cập kê liền từng tổ chức, sinh thần năm nay thì thể tổ chức .
Nàng đoán, Hàn Yến Kiến Khang thành, thể là chuẩn quà mừng cho nàng.
Minh An đợi mãi đến chiều, Trình Nặc mới phái đưa thư về.
Nói rằng ngày hai mươi hai đó, Hàn Yến quả thực xuất hiện ở một tiệm trang sức phố Chu Tước, lưu lâu, mua một chiếc Lưu Vân Bách Phúc ngọc bội vô cùng quý giá.
Chỉ là bọn họ tìm hiểu một lượt quanh phố Chu Tước, phát hiện điều gì bất thường.
Hơn nữa hai ngày nay dò la, cũng trong thành nơi nào xảy xô xát.
Với võ công và sự cảnh giác của Hàn Yến, thể nào kinh động bất kỳ ai mà đưa , nên thể gặp chuyện khi khỏi thành.
đoạn đường từ cổng thành đến Trình gia, bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng, phát hiện dấu vết đánh .
Vậy nên...
Minh An trong lòng thở dài, nên chỉ một khả năng, Hàn Yến là tự nguyện theo khác rời .
Rốt cuộc là xảy chuyện gì?
“Cử thêm tiếp tục tra, bỏ qua bất kỳ dấu vết nhỏ nhặt nào.” Minh An xoa xoa giữa trán, hai ngày nay ngủ ngon, giờ phút đầu đau như búa bổ.
Đã lâu như trôi qua, Hàn Yến vẫn bất kỳ tin tức nào, e rằng trọng thương thậm chí...
Các loại suy đoán như đèn kéo quân lướt qua trong đầu Minh An, khiến nàng sốt ruột như lửa đốt.
Nàng chỉ thể thành tâm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Hàn Yến tuyệt đối đừng xảy chuyện.
Thị nữ Lục Liễu Minh An mắt đầy tơ máu, còn ngừng xoa trán, vô cùng lo lắng, khuyên nhủ: “Tiểu thư, Hàn thị vệ là trời tự tướng trợ, nhất định sẽ hóa hiểm thành lành. Nếu trở về, thấy tiểu thư lo lắng đến , nhất định sẽ tự trách bản .”
Viền mắt Minh An lập tức đỏ hoe, giọng chút khàn khàn: “Lục Liễu, vì , một dự cảm vô cùng tệ.”
Lục Liễu thấy Minh An sắp rơi lệ, khỏi ngây .
Tiểu thư tính tình quật cường, ít khi . Lúc Trình gia mới gặp chuyện mấy , lúc cứu tướng quân cũng từng , ngờ bây giờ chỉ là Hàn Yến mất tích, tiểu thư sắp .
Tiểu thư đối đãi với Hàn Yến từ đến nay vốn khác biệt, nhưng cũng hành động nào quá mật, hơn nữa địa vị hai khác biệt một trời một vực, đây Lục Liễu chỉ nghĩ tiểu thư bởi vì cùng Hàn Yến lớn lên, nên đối với tin tưởng hơn khác một chút mà thôi, từng nghĩ đến phương diện khác.
Bây giờ xem , tiểu thư rõ ràng... rõ ràng là động lòng với Hàn Yến .
Thế nhưng tướng quân, phu nhân sẽ đồng ý, càng cần đến lão phu nhân ...
Lục Liễu bực bội khẽ véo một cái, bây giờ còn là lúc lo lắng những chuyện , Hàn Yến hạ lạc bất minh mới là việc cấp bách nhất hiện giờ.
Lục Liễu mím môi: “Sắc mặt tiểu thư , chi bằng một lát , dù ngủ , nhắm mắt nghỉ ngơi một chút cũng .”
Minh An do dự một lát, gật đầu.
Ngày thứ tư Hàn Yến mất tích.
Phía Trình Nặc vẫn tin tức hữu dụng nào truyền về, một sống sờ sờ biến mất chút dấu vết.
Minh An tâm thần bất an bàn án, mượn việc xử lý sự vụ để xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng.
Lục Liễu sắc mặt cực kỳ khó coi bước , trong tay cầm một vật hình vuông nửa thước bọc trong vải đen.
“Tiểu thư, Nhị Hoàng tử phái mang đồ đến, còn truyền lời.”
Nhị Hoàng tử đây nhiều gửi quà đến, đều Minh An trả về.
Sau đó nắm lấy việc Trình Dụ còn sống yếu điểm, uy h.i.ế.p Minh An hậu viện của , sự cảnh cáo của Minh An mới từ bỏ ý niệm .
Tiếp đó trong cuộc săn mùa xuân, trường săn đột nhiên xảy bất trắc, Nhị Hoàng tử liều cứu giá, vướng vòng nghi ngờ, Minh An vì nhiều cân nhắc, bày mưu tính kế giúp rửa sạch hiềm nghi.
Sau chuyện , Nhị Hoàng tử Hoàng thượng sủng ái, hơn một tháng qua, ở Kiến Khang thành phong độ vô song, cũng hề tìm đến Minh An nữa.
Hôm nay đến gì?
Minh An nhíu chặt mày, bực bội hỏi: “Hắn gì?”
Lục Liễu khổ sở, ấp a ấp úng : “Nhị Hoàng tử , ... chí bảo trong lòng tiểu thư gửi ở chỗ , xử lý thế nào, đều tùy ý tiểu thư, thứ , vẫn đổi.”
Minh An xong, “choàng” một tiếng bật dậy, ánh mắt u tối, môi mím chặt, “rầm” một tiếng ném mạnh cây bút trong tay xuống bàn, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Chí bảo trong lòng, là Hàn Yến? Hắn thể giam cầm Hàn Yến ?
Thứ , là bản ?
Minh An vốn Nhị Hoàng tử tài trí bình thường, nhưng ngờ, phân biệt nặng nhẹ đến .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-ngay-gia-toc-diet-vong-chi-con-ta-sau-tran-cuong-phong/chuong-38-loi-to-tinh-1.html.]
Bây giờ đang thế mạnh, nghĩ cách tranh thủ thêm quyền lực và sự sủng ái của Hoàng thượng, còn thời gian rảnh rỗi để tính toán uy h.i.ế.p .
Minh An trong đời đầu tiên chút hối hận, nàng quá đánh giá cao Nhị Hoàng tử , ngày đó chi bằng cứ mặc kệ Hoàng thượng ghẻ lạnh, bây giờ đây chẳng là nuôi cổ phản phệ ?
“Kẻ đến truyền lời vẫn còn ở ngoài ?” Minh An giọng nghiêm nghị.
“Đã ạ, khi mặt trời lặn ngày mai, tiểu thư cứ đưa câu trả lời là . Cái là giao cho nô tỳ khi .” Lục Liễu đặt vật trong tay lên bàn, mở lớp vải đen bọc bên ngoài .
Là một chiếc hộp đựng trang sức điêu khắc tinh xảo, chỉ là giờ phút đó dính đầy máu, trông vô cùng ghê rợn.
Lục Liễu ngẩng đầu Minh An một cái, thấy nàng gì, liền mở chiếc hộp .
Bên trong là một chiếc Lưu Vân Bách Phúc ngọc bội trong suốt tinh xảo, trong ngần mềm mại, màu xanh biếc ấm áp, chỉ là vỡ thành mấy mảnh.
Minh An vẫn hề động đậy, cứ như vô cảm chiếc ngọc bội vỡ và chiếc hộp dính máu.
Lục Liễu , giờ phút đúng là sơn vũ dục lai phong mãn lâu, tiểu thư nhà nàng ở bờ vực của cơn thịnh nộ.
Nửa khắc , Minh An khàn giọng : “Gọi Trình Nặc cùng bọn họ về đây, bảo Trình quản gia và Trình Nặc đến gặp .”
Lục Liễu lời rời .
Hai canh giờ , Trình quản gia và Trình Nặc vội vã gấp rút đến, Minh An vẫn đó, đồ vật bàn vẫn hề xê dịch.
Minh An quét sạch vẻ sốt ruột mấy ngày , sắc mặt tĩnh lặng, lạnh giọng : “Hai chuyện, thứ nhất, đây Hàn Yến tra Nhị Hoàng tử giấu ít đồ trong trang viên ngoài thành, các ngươi hãy tịch thu, cụ thể hành sự thế nào, tự sắp xếp, tóm nhanh. Thứ hai, g.i.ế.c Dương Dũng, mang đầu cùng phong thư , sáng mai cùng lúc đưa đến cho Nhị Hoàng tử.”
Minh An cầm một phong thư bàn lên đưa cho Trình Nặc.
Trình Nặc và Trình quản gia , bọn họ khi đến gặp Minh An chuyện Nhị Hoàng tử phái truyền lời, chỉ là ngờ Tứ tiểu thư dùng thủ đoạn như .
Trình quản gia dẫn đầu lấy tinh thần: “Vâng, chúng sẽ sắp xếp ngay.”
Trình Nặc cũng theo đó lĩnh mệnh.
Ra khỏi cổng viện, Trình Nặc mới khẽ với Trình quản gia: “Cha, cần khuyên tiểu thư , đây bây giờ nên đối đầu với Nhị Hoàng tử ?”
Sắc mặt Trình quản gia ngược quá nặng nề: “Tiểu thư việc tự tính toán, dám như , tất nhiên nghĩ kỹ đường lui, cứ theo lời tiểu thư phân phó mà là .”
Trình Nặc khỏi tặc lưỡi: “Cha hề lo lắng chút nào ? Con đây là đầu tiên thấy tiểu thư bộ dạng , ngay cả lúc cứu tướng quân, tiểu thư cũng hề huyết tinh bạo ngược đến thế.”
“Lúc cứu tướng quân, tiểu thư một đường từ Kiến Khang đến Vũ Thành, lửa giận lớn đến mấy cũng mài mòn gần hết , hơn nữa khi đó bên cạnh còn khuyên nhủ an ủi. Bây giờ thể giống ?”
Trình Nặc vẫn chút yên tâm: “Vậy cha sợ tiểu thư là nhất thời xung động ?”
Trình quản gia vỗ nhẹ đầu Trình Nặc: “Tiểu thư lo lắng cho Hàn Yến là thật, nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ lấy Trình gia mạo hiểm, mau việc , đừng ở đây lề mề trễ việc.”
Nhị Hoàng tử sáng sớm tỉnh giấc, giường ngây ngô .
Hắn gần đây là thực sự xuân phong đắc ý, việc đều thuận lợi, những năm qua từng thoải mái như .
Hôm qua khi nghị chính xong với Hoàng thượng bước , vặn gặp Mục Chiêu Nghi đến dâng điểm tâm cho Hoàng thượng.
Mục Chiêu Nghi thấy , sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng càng như , tâm tình càng .
Nhớ lời thị vệ , hai ngày nay Trình gia đang khắp nơi dò hỏi tin tức Hàn Yến, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Quá trình bắt Hàn Yến tuy mấy thuận lợi, tổn thất ít , nhưng chỉ cần bắt , là thể nắm Trình Minh An trong tay, chút tổn thất đó cũng quá để tâm.
Hắn cố ý đợi thêm hai ngày, để Trình Minh An sốt ruột một chút.
Kẻ truyền lời hôm qua , hôm nay Trình Minh An sẽ cho câu trả lời thế nào.
Hắn chút nóng lòng.
Nhị Hoàng tử tâm trạng vui vẻ phân phó hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Thị vệ trưởng bưng một chiếc hộp gỗ vuông vắn dài một thước, cùng mạc liêu Tề Tuấn bước : “Điện hạ, đây là vật Trình gia phái đưa đến sáng sớm hôm nay, là tấm lòng của họ.”
Nhị Hoàng tử chiếc hộp, bật thành tiếng: “Ha, xem Trình Minh An thật sự sốt ruột ?”
Trên hộp dán niêm phong, thị vệ vốn dĩ nên mở kiểm tra , nhưng đưa đến đặc biệt rằng, đây là do tiểu thư nhà họ gửi tặng Nhị Hoàng tử, do chính tự tay mở , ngoài động .
Thị vệ trưởng cũng chủ tử nhà đối với Trình Tứ tiểu thư là cái khác, nên động niêm phong.
Hắn chuyển lời của Trình gia xong, thỉnh thị: “Điện hạ, vẫn nên mang xuống tra xét một phen .”
Nhị Hoàng tử ngược để ý: “Sợ gì, trực tiếp mở là .”
Thị vệ trưởng đặt hộp gỗ lên bàn, gỡ niêm phong, mở nắp, một cái đầu sờ sờ ở ngay trong đó.
Thị vệ trưởng kinh hãi, nhất thời nên xử lý thế nào, cứ thế ngây để nó bàn.
Tề Tuấn hít một ngụm khí lạnh, sẽ xảy chuyện mà.
Nhị Hoàng tử cảnh tượng mắt dọa sợ đến mức lùi mấy bước, ngã khuỵu xuống ghế.
Hắn đúng là coi mạng gì, nhưng cũng từng tự tay g.i.ế.c , càng đừng đến việc một cái đầu đầm đìa m.á.u tươi đột nhiên xuất hiện mặt như thế .
Trong chốc lát, mặt còn chút huyết sắc nào.
Mấy vị thị nữ đang hầu hạ rửa mặt chải đầu bên cạnh cũng sợ hãi, la hét thất thanh.
Thị vệ trưởng lúc mới hồn, vội vàng đóng nắp , quỳ mặt đất thỉnh tội: “Ti chức đáng chết, để Điện hạ kinh sợ .”
Nhị hoàng tử vẫn hồn, hít thở hổn hển hai , lòng bàn chân giật thon thót hỏi: “Là… là ai?”
Thị vệ trưởng hồi tưởng kỹ lưỡng: “Hình như là Dương Nguyên Dương đại nhân.”
Dương Nguyên, Trung thư Thị lang, ngày phóng túng thứ nữ gây chuyện ác, hại c.h.ế.t đích nữ của nguyên phối, sự giúp đỡ của Nhị hoàng tử, g.i.ế.c c.h.ế.t nhân chứng quan trọng, nhờ đó thoát luật pháp trừng trị.
Ngày đó khi Nhị hoàng tử gài bẫy thích của Trình gia là Nam Bình Hầu, Minh An từng dùng chứng cứ liên quan đến vụ án Dương Nguyên để trao đổi với nhân chứng trong tay Nhị hoàng tử.
Vốn dĩ Minh An lên kế hoạch tìm một cơ hội thích hợp để đưa Dương Nguyên công lý.
hiện tại nàng bỗng nổi giận, một kẻ nội đình bất tu, giữ chức quan bất chính như , trực tiếp g.i.ế.c cũng chẳng , coi như là một lời cảnh cáo gửi đến Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử từ kinh hoàng lấy tinh thần, nổi trận lôi đình ngớt, Trình Minh An gan cũng quá lớn, một quan tứ phẩm của triều đình, nàng dám g.i.ế.c là giết.
Còn dám càn rỡ đến mức trực tiếp gửi đầu đến tận cửa, quả thực là coi trời bằng vung đến cực điểm.
Nhị hoàng tử ngừng chửi rủa Trình Minh An hồi lâu, lửa giận trong lòng thực sự khó mà dập tắt, thở hổn hển dặn dò: “Giết ngay tên thị vệ họ Hàn cho , c.h.ặ.t đ.ầ.u gửi về, , chặt nát gửi về. Đồ khốn, ai cho nàng cái gan chuyện để hù dọa chứ.”
Tề Tuấn của Trình gia gửi đồ đến, nên đặc biệt qua xem.
Trước đây khi thấy Trình Minh An dùng bốn lạng bạt ngàn cân, dễ dàng giải quyết cục diện khó khăn của Nhị hoàng tử, y thật lòng đối địch với Trình Minh An, cũng từng khuyên Nhị hoàng tử đừng trêu chọc .
Chỉ là Nhị hoàng tử gần đây đắc chí thỏa mãn, hề để lời y tai.
---