Sau năm năm đi làm, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn chớp nhoáng - Chương 44: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:49:10
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe cộ nhà cửa... nguy
Nghĩ đến đây, Lương Giác Giác kìm thở dài: “Một triệu tệ, bán bản cũng trả nổi, xe cộ nhà cửa của … nguy .”
Tạ Quyết thấy, khỏi nhếch môi .
Chưa đến mười hai giờ đêm, Tạ Quyết đưa Lương Giác Giác về khu chung cư của cô, khi dừng xe ở cổng, mới đ.á.n.h thức Lương Giác Giác đang ngủ say.
“Giác Giác, dậy về nhà ngủ !”
Lương Giác Giác từ từ mở mắt, điều đầu tiên cô thấy là Tạ Quyết đang ghé sát, khuôn mặt phóng đại mắt vẫn ưu tú đến .
Tim cô tự chủ mà đập thình thịch vài nhịp, lúc mới sực tỉnh, hắng giọng, khản tiếng : “Vâng, đến ?”
Tạ Quyết lát nữa còn một cuộc họp với đối tác nước ngoài, thời gian nhiều với cô, giúp cô tháo dây an xong, tiện tay xoa đầu cô : “Ừm, đến , về nghỉ ngơi sớm .”
Lương Giác Giác nắm tay kéo vali, nguyên tại chỗ chiếc xe của Tạ Quyết chạy xa, lúc mới sực tỉnh, giọng của Tạ Quyết nãy dịu dàng đến thế?
Đẩy vali tiểu khu, khi vẫn còn đang mơ màng thì chú bảo vệ xuất hiện.
Chú thấy một đống đồ tay Lương Giác Giác, tủm tỉm : “Về muộn thế ? Chú đúng lúc đổi ca, để chú đưa cháu về nhé!”
Lương Giác Giác bừng tỉnh, vội vàng cảm ơn chú bảo vệ. Vừa nãy Tạ Quyết còn bảo cô mang mấy món quà về, nhưng hải sản đông lạnh thì cô mang xuể, Tạ Quyết mang .
“Cháu cảm ơn chú ạ!” Lương Giác Giác sủng mà lo, đưa vali cho chú bảo vệ, còn xách mấy cái túi.
Chú bảo vệ tự luyên thuyên: “Mới tới mùng năm mà về ? Con trai con gái chú cũng về , giờ còn đang chơi ở ngoài kìa! Nghe mấy hôm nay lễ hội pháo hoa gì đó ở quảng trường thành phố, gì ho .”
Lễ hội pháo hoa?
Lương Giác Giác lâu thấy pháo hoa, lập tức tỉnh táo hẳn. Cô còn đang băn khoăn hai ngày nghỉ còn nên gì đây!
“Chú ơi, lễ hội pháo hoa ngày mai còn ạ?”
Thấy Lương Giác Giác hứng thú, chú bảo vệ suy nghĩ kỹ : “Có chứ chứ, con gái chú bảo ngày mai còn nữa! Sao? Muốn rủ bạn trai hẹn hò ?”
Bạn trai? Tạ Quyết ? Anh vẻ bận lắm.
Lương Giác Giác im lặng một lúc, gượng : “Anh bận việc, cháu với bạn ạ.”
“Nghỉ lễ Quốc Khánh mà còn bận ?” Chú bảo vệ tỏ vẻ nghi ngờ, nhắc nhở: “Cũng cách ở bên cháu cho tử tế, loại đàn ông vẫn đ.á.n.h giá cho kỹ!”
Đánh giá?
Lương Giác Giác nhịn bật , đúng lúc tới nơi, cô dừng đồng tình : “Vậy cháu sẽ tìm thời gian đ.á.n.h giá thật kỹ, cháu cảm ơn chú ạ, cháu tới nơi !”
“Được , chú ý an nhé!” Chú bảo vệ trả đồ cho Lương Giác Giác mới rời .
Lương Giác Giác thang máy, nhịn ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ.
Về đến nhà, Quách Oánh vẫn ngủ, cô trong phòng khách ôm máy tính kế hoạch, đợi Lương Giác Giác.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, Quách Oánh lập tức đặt công việc xuống, chạy đón, giúp cô cầm đồ, hỏi: “Hải sản của tớ ?”
Lương Giác Giác cạn lời, cô hỏi: “Cậu đợi hải sản đợi tớ đấy?”
“Đợi cả hai.” Quách Oánh .
“Hải sản ở chỗ Tạ Quyết, mai sáng tớ qua lấy.” Lương Giác Giác giải thích.
“Anh đưa về nhà ?” Quách Oánh ngẩn , cô với một đống đồ lỉnh kỉnh, ngạc nhiên : “Nhiều đồ thế mà tự mang về ?”
“Anh cuộc họp, tớ bảo , hơn nữa cũng tớ tự mang về, chú bảo vệ giúp tớ mang một đoạn đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-nam-di-lam-toi-va-tong-tai-lanh-lung-ket-hon-chop-nhoang/chuong-44.html.]
“Cậu bảo là ? Vậy còn bằng chú bảo vệ!” Quách Oánh bất mãn, làu bàu: “Hèn gì là tình nhân giả! Anh hiểu phụ nữ tâm lý thì tìm bạn gái !”
Mèo con Kute
Lương Giác Giác buồn ngủ, qua loa vỗ vai cô : “Tớ tắm rửa ngủ đây, mai sẽ mời một bữa hải sản thịnh soạn!”
“Được thôi, nhanh !”
Lương Giác Giác tắm xong uống nước, thấy Quách Oánh vẫn đang bận rộn trong phòng khách, cô nhíu mày tới, tò mò hỏi: “Bận thế ? Đã quá nửa đêm đấy.”
“Sắp xong !” Quách Oánh gõ mạnh bàn phím, nghiến răng : “Tớ từng thấy bên A nào kén chọn như thế!”
Bên A? Lương Giác Giác nghĩ đến dự án cô đang là của Phù Sùng Nghĩa, cô nhíu mày.
“Anh giục tăng ca ? Phù Sùng Nghĩa ?” Lương Giác Giác chú ý đến biểu cảm của Quách Oánh.
Cô chỉ khựng một chút, nhanh chóng khôi phục , lãnh đạm : “Cũng giục, tớ chỉ sớm giải quyết xong chuyện , sớm lời tạm biệt với !”
Thấy cô phản ứng gì nhiều, Lương Giác Giác mới thở phào nhẹ nhõm, dặn dò: “Vậy tớ nghỉ đây, cũng đừng thức khuya quá.”
“Biết .” Quách Oánh vẫy tay bảo cô ngủ sớm.
Lương Giác Giác uống một cốc nước, về phòng ngủ.
Sáng hôm , Lương Giác Giác liền gửi tin nhắn cho Tạ Quyết.
[Lương Giác Giác: Anh khi nào thì dậy? Tỉnh thì với em một tiếng, em qua chỗ lấy hải sản.]
Nửa tiếng , Lương Giác Giác mới nhận tin nhắn.
[Tạ Quyết: Cứ qua , địa chỉ của chắc cô , ga tàu điện ngầm gần đây xa, taxi qua , sẽ thanh toán .]
[Lương Giác Giác: Dạ ạ, em !]
Để Quách Oánh thể ăn bữa hải sản thịnh soạn buổi trưa, Lương Giác Giác trả lời tin nhắn xong liền gọi taxi ngoài.
Đến cổng nhà Tạ Quyết, Lương Giác Giác đưa tay nhấn chuông cửa, một lúc , Tạ Quyết liền mở cửa.
Anh mặc một bộ đồ ngủ lụa màu xanh đậm, hàng cúc cài chỉnh tề, ba cúc ở cổ áo cài, khiến Lương Giác Giác đỏ bừng mặt, thầm lặng dời ánh mắt .
Lương Giác Giác nghiêm chỉnh ở cửa nhúc nhích, với : “Em đến lấy phần hải sản của em.”
Cô Tạ Quyết thích khác nhà , ngay cả Dịch Ứng đến giao tài liệu cũng chỉ ở cửa, nên cô định .
ngờ, Tạ Quyết mở rộng cửa , tiện thể : “Vào !”
Vào ?
Lương Giác Giác đường chân, cô thể ?
Ngẩn một lát, đó Lương Giác Giác theo , tìm trong tủ giày ở huyền quan, đôi giày nào cô thể , vì cô trực tiếp dép trong nhà của Tạ Quyết, bước .
Nhà Tạ Quyết lớn và rộng rãi, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, bàn phòng khách chỉ một chiếc máy tính, chắc việc ở đó.
Giống như bước một căn nhà mẫu, đồ vật thừa thãi.
Lương Giác Giác tò mò quét mắt một vòng, đó theo Tạ Quyết bếp, hai chiếc tủ lạnh khổng lồ, mở một chiếc , lấy một thùng hải sản, đặt lên bàn ăn, mới cô.
Ánh mắt Tạ Quyết rơi xuống chân Lương Giác Giác, cô đang đôi dép lớn, những ngón chân trong tất vô thức co , lẽ sợ dép tuột.
Nên mua thêm vài đôi dép nữ, đó là phản ứng đầu tiên của Tạ Quyết.
“Xem thùng ?”
Lương Giác Giác nhanh chóng tới, lướt qua ký hiệu bên , vội vàng : “ đúng đúng, chính là cái .”