Gia Trân lẽ cũng nhận là quá, liền một cái gì nữa. Rất lâu đó, cô mới lấy chân hích nhẹ chân , “Xin , An Kiệt, ...”
“Không gì.” Tôi .
“Bữa tiệc hôm nay chẳng để chúc mừng Giản An Kiệt trở về ? Sao nhân vật chính gì thế?”
Tôi ngạc nhiên ngước thốt câu , cảm giác bất lực.
Diệp Lận uể oải dựa lưng thành ghế, nheo nheo mắt, một cánh tay vắt ngược ghế, cử chỉ tự nhiên thoải mái, còn dáng vẻ uy phong khi nãy, trở về cái kiểu phù phiếm, tùy tiện .
“Cũng chẳng gì để .” Tôi lí nhí đáp.
“Sao thế ?” Diệp Lận giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, “Lâu lắm mới gặp bạn học cũ, lẽ nào gì để ?” Giọng nhẹ nhàng, hòa nhã nhưng mang chút mỉa mai, thể thấy rõ
“ đấy, An Kiệt, kể cho bọn , chuyện gì cũng , từng sống nhiều năm bên Pháp, chắc nhiều chuyện thú vị lắm nhỉ?” Bùi Khải mỉm xen .
Tôi nghĩ một lát thành thực : “Thật sự là chuyện gì thú vị cả.” Chuyện thì nhiều, nhưng tiện .
Bùi Khải sức thúc giục: “Sao gì? Ví dụ như cuộc sống của ở bên Pháp, ví dụ như, hì hì, gặp trai nào ?”
Tôi : “Những trai Pháp thì nhiều.”
“Vậy chắc bên đó yêu cũng ít nhỉ?” Người hỏi câu đó là Dương Á Lợi, thái độ tự nhiên, như một tiểu thư khuê các điển hình.
Tôi cầm cốc nước mặt lên, xoay xoay nghịch nghịch trong lòng bàn tay mà đáp lời.
“Bị cảm thì đừng uống rượu.” Là giọng của Phác Tranh, uy nghiêm.
Vì đầu óc cứ để , nên Lâm Tiểu Địch rót gì ly cũng để ý, khát nước thì cầm lên uống thôi, ai dè mới thấy là rượu vang đỏ.
Tôi mỉm và đặt ly xuống. Nói thực, là uống rượu, bởi vì dị ứng với cồn, nếu chẳng may chạm , cơ thể sẽ ngứa ngáy phát ban, cổ họng sẽ đau nhức, thậm chí nghiêm trọng hơn còn dẫn đến khó thở, việc ít , ở đây lẽ chỉ hai .
“Giản An Kiệt, em trở nên lời từ khi nào thế?” Là tiếng của Diệp Lận, , như như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-8.html.]
Tôi thở dài làm thế nào, “Thời gian sáu năm, cái gì cũng thể đổi.”
Ánh mắt đột nhiên sắc lạnh, nhưng chỉ một giây lập tức trở bình thường, “ thế, sáu năm, hai nghìn một trăm chín mươi ngày, năm mươi hai nghìn năm trăm sáu mươi giờ, ba triệu một trăm năm mươi ba nghìn sáu trăm giây, đúng là việc gì cũng sẽ đổi giữa những con .”
Bàn tay cứng đờ một hồi, gì, chủ đề thêm cũng chẳng ý nghĩa gì cả.
Ai ngờ Diệp Lận vẫn buông tha, bước gần , “Hôm nay là ngày chúc mừng Giản An Kiệt trở về, chúng cùng nâng cốc, chúc mừng cô đầu tiên trở về sáu năm, công thành danh toại!” Nói xong liền đưa cốc lên uống cạn.
Thân hình cao lớn của đang gần, như chế ngự bộ các cơ quan cảm giác của .
“Sao, nể mặt ?”
Những suy nghĩ trong lòng chợt trỗi dậy khiến cắn chặt môi vì khó chịu, ngẩng lên đối diện với đôi mắt đang nhíu đó.
“Diệp Lận!” Phác Tranh dậy chắn ngay mặt , giọng rõ ràng đang tức giận.
Mọi phát hoảng, Bùi Khải, Tiểu Địch vội vàng giảng hòa, Dương Á Lợi dậy bước đến bên Diệp Lận kéo tay , “Hôm nay làm thế? Được , , đừng như con nít thế!”
Cô Diệp Lận là một đứa con nít? Người đàn ông bụng thâm sâu nhất mà từng thấy mà coi như một đứa trẻ!
Tôi liền cầm chiếc cốc lên, một chất lỏng nóng bỏng từ từ trôi xuống cổ họng, cố liều mạng nuốt xuống, nhưng cuối cùng vẫn sặc, khổ sở bưng miệng ho rũ rượi, dày nóng như lửa đốt lan khắp cơ thể, ý thức dần dần tê liệt.
“Giản An Kiệt, nhất định để ý em thật kỹ mới , uống rượu mà cũng dị ứng...” Tất cả tan theo làn gió, chỉ là những ký ức năm xưa.
Khi tỉnh thì trời về khuya, khí nồng nặc mùi thuốc khó chịu, bốn bề tĩnh mịch.
“Tỉnh ?”
Dưới ánh đèn yếu ớt, Phác Tranh đang ghế, vẻ mặt đầy căng thẳng, lo âu.
Tôi gắng gượng mở miệng tìm chủ đề: “Từ khi về nước đến giờ, đây là đầu tiên em ngủ một giấc ngon thế .”
Sau một hồi im lặng là tiếng thở dài bất lực, “Thật với em thế nào mới đây.”