“, đúng, sẽ làm mất nhiều thời gian của cô , chỉ vẽ phác thảo thôi.” Ánh mắt thành khẩn.
Tôi nghĩ một lát, đang định mở lời thì chuông điện thoại reo. Tôi liếc điện thoại, gật đầu với mặt tỏ ý xin đẩy xe vài bước, điện thì giọng trầm trầm truyền đến: “Buổi sáng định gọi điện nhưng sợ em vẫn ngủ.”
“Vâng.”
“Đang bận việc gì ?” Giọng dịu dàng, vẻ như dò hỏi.
“Vừa tan học, đang định về nhà cô.”
Bên đầu dây im lặng, hai giây thì thầm một câu: “An Kiệt, bắt đầu nhớ em .”
Mặc dù đầu thấy những lời ngọt ngào như thế, nhưng vẫn cảm thấy tự nhiên lắm, bèn từ từ đổi chủ đề, “Anh ở bên đó chắc muộn lắm ?”
Nghe thấy rõ tiếng thở dài, “ừ, sắp sáng .” Sau đó gượng , “Có lẽ thế...”
Không chú ý lắm đến lời , con trai vẫn đợi ở đằng , : “Có em làm mẫu vẽ phác họa.” Đối với tất cả những gì liên quan đến hội họa và mỹ thuật, dù ít dù nhiều đều thấy hứng thú.
Bên đầu dây trầm mặc một lúc lâu, “Là... bạn cùng lớp ?” Giọng vẫn bình thường.
“ừm, quen, là sinh viên năm nhất.”
“Năm nhất, thế thì tuổi cũng lớn lắm.”
“Là đàn ông nước ngoài nên khó đoán tuổi.” Tôi ý gì đặc biệt.
“Con trai ... học hội họa, cũng hiếm nhỉ!”
“Ừm.” là khá hiếm, học hội họa thường cẩn thận và kiên nhẫn.
Tôi nghiêng đầu về phía đó, tỏ ýđể chờ lâu, bằng tiếng Anh: “Bây giờ sợ là thời gian, nếu thể thì để hôm khác ?”
Anh thấy thế thì lập tức tiến gần vài bước, rạng rỡ, “Có thể, thể, thì lúc nào cũng !”
Tôi nụ rạng rỡ đó cảm hóa, tâm trạng cũng thấy thoải mái, : “Anh thể đến khoa Công pháp tìm , sáng thứ Tư hằng tuần đều mặt ở đó.”
“Cám ơn, cám ơn nhiều! Tôi tên là Oliver Davis, Anh.” Anh ấp a ấp úng: “À... ờ, cô thật xinh , thật đấy!” Nói xong thì bỏ chạy một mạch.
Tôi nhịn , “Có vẻ như quên hỏi tên .” Cũng thứ Tư tìm nữa.
Giọng Tịch Hy Thần vẻ giận dỗi: “Xem là một Anh cởi mở.” Lại giống như đang mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-60.html.]
Tôi áp điện thoại sát tai hơn, “Gì cơ?”
“An Kiệt, nghĩ bây giờ thấy em, mà còn ... ngay lập tức nữa kìa...” Ngữ điệu bình thản, đó điện thoại ngắt.
Câu trả lời ngắn gọn, lạnh nhạt cùng với việc điện thoại ngắt đột ngột khiến cứ ngây .
Sau đó, đột nhiên lên, vô thức hướng ánh mắt sang bên đường...
Chiếc áo sơ mi màu đen, quần lanh màu cà phê nhạt, tôn lên hình thanh mảnh, thở bình thản, thái độ bình tĩnh, hai tay đút túi quần, từ từ tiến về phía , tướng mạo tuấn và khí chất thanh tao nổi bật giữa dòng .
Tịch Hy Thần vẫn , thu vẻ ngạc nhiên nãy, yên tại chỗ chờ đến gần.
“Biểu hiện của em xem hề gặp ...” Tịch Hy Thần mặt , khẽ thở dài, , đó giơ tay ôm lấy , bờ môi lành lạnh đặt lên môi .
Nụ hôn nhẹ, nghĩ là kiềm chế hết mức.
“Không là cần một tháng ?” Hơi thở dần định trở .
“Anh sang sớm hơn.” Tịch Hy Thần kéo tay , “Nhớ em quá!”
Tôi cúi đầu, bằng tiếng Trung, đến mức quá lúng túng nhưng cũng thấy hổ vì hành động của khi nãy, chẳng bao giờ chịu để ý là đang ở nữa!
“Đi thôi.”
“Đi ?”
“Đi cùng .” Anh thản nhiên , thái độ ... mờ ám, cuối cùng nghiêng dựa thì thầm, “Anh nghĩ ngày mai, cũng là thứ Tư, em sẽ bận rộn.”
“Anh đến Phần Lan mua nhà ?” Bị Tịch Hy Thần kéo xuống xe, mặt là một ngôi biệt thự biển mang đậm phong cách châu Âu, thể cảm thán. Ngôi biệt thự xây dựng sườn đồi xanh tươi và yên bình, còn cả một con đường đá sỏi rộng thênh thang trải dài, thể thấy mặt biển Baltic xanh
“Không thích ?” Tịch Hy Thần chau mày.
“Rất .” Tôi bước thảm cỏ mềm mại đến bên dãy hàng rào màu trắng, hết trái , “Sợ là hàng xóm ở đây cũng ngôi biệt thự chủ mới.”
“Em đang chuyển chủ đề , An Kiệt?” Anh đến ôm lấy từ phía , “Còn nữa, ngôi biệt thự từng chủ mới.” Nói xong, liền chơi cắn cổ . “Không cần nghĩ nhiều.”
“Sao là em đang nghĩ, Tịch Hy Thần càng ngày càng giống trẻ con thế?”
Tịch Hy Thần xoay , ánh mắt dịu dàng mà sâu thẳm trở nên long lanh, “An Kiệt, đang yêu!”
“Ừm.” Tôi giả vờ như đang suy nghĩ, “Theo như tình hình hiện nay thì đúng là thế, nhưng, nếu ...”