Hôm nay, Tịch Hy Thần viện, trận “cãi ” hôm qua coi như giảng hòa.
“Sao thế, đầu óc con cứ để ?”
Tôi định thần , : “Không, gì ạ.”
Cô đặt d.a.o nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, “Nhìn biểu hiện của con, cô thể coi là chuyện gì .”
“Hôm nay cô nhất định tham quan các điểm du lịch ở Pháp ạ?”
“Có hẹn ?”
Tôi lắc đầu , “Cô thăm dò con .”
“Bởi vì con đang cố giấu giếm cô.”
Tôi nén tiếng thở dài, “Được , cô , thật cô điều tra ?”
“Ừm, tâm tư của An nhà chúng đúng là thể xem thường .”
Tôi : “Ở cái kết luận như thế chứ?”
Cô bĩu môi, “Tất cả những việc làm, con thể cảm giác gì.”
“Vâng.” Tôi khuấy khuấy tách cà phê, “Dầu con cũng chỉ là một bình thường.”
Cô khẽ thở dài, “Cậu hẳn là một bình thường .”
“Cô thật sự thích .” Đây là một câu khẳng định.
“Chẳng ai thích nổi một lúc nào cũng tính tính toán toán, hành tung bí hiểm, từ thủ đoạn.”
“Vâng.” Tôi mỉm và gật đầu đồng tình.
Cô , im lặng vài giây nghiêm túc : “An, cô vẫn , cô đồng ý cho con đến với .
“Bọn con đến với .”
“Ừ, hai đứa đến với , chỉ đang học cách làm thế nào để đến với thôi.”
Tôi đặt nhẹ tay lên tay cô, “Cô , ngày mai chúng Phần Lan mà.”
“Ý con là cô mở lòng lơ là cảnh giác?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-57.html.]
Tôi phá lên, thật sự càng càng chẳng ăn nhập gì với , cô mặc dù hoạt bát, cởi mở nhưng cố chấp, đến Phác Tranh còn kém vài phần.
Cuối cùng : “Cả ngày hôm nay con sẽ tham quan Paris cùng cô.” Coi như đó là sự đảm bảo rằng hôm nay sẽ gặp Tịch Hy Thần.
Thực , tham quan Paris cũng chỉ là thăm vài khu du lịch nổi tiếng như điện Élysée, quảng trường Concorde, nhà thờ Đức bà Paris... Cô hào hứng bởi cô vốn thích các cảnh quan văn hóa, đòi e là chỉ vì để gặp Tịch Hy Thần. Cuối cùng, cô chỉ thăm một góc nhỏ của quảng trường Concorde lười biếng dừng ở đại lộ Champs-Élysées thưởng thức chiều.
Tôi gọi mà chạy ngoài dạo, so với việc ở đó thưởng thức thì thà dạo còn hơn, gặp một triển lãm tranh nào đó, nhưng vẫn nghĩ sẽ tìm Tịch Hy Thần, dù ở mức độ nào, cũng hy vọng quá chịu ảnh hưởng bởi , cho dù bây giờ tình cảm của vẻ khó kiểm soát, vẫn mặc kệ.
Đi loanh quanh hơn hai mươi phút thì trời xế tà, rẽ một con đường nhỏ hướng về phía Bắc, đến một quảng trường nhỏ, nơi trưng bày các tác phẩm điêu khắc, chọn một chiếc ghế khuất nẻo để xuống nghỉ ngơi. Một lúc , cảm giác ai đó ở bên đang chăm chú , nghiêng đầu ... là một đàn ông Pháp điển hình: cao to, cởi mở và ăn mặc thời trang.
Người đàn ông đó mỉm và về phía , bên cạnh là con ch.ó Béc giê Đức .
“Xin chào.” Anh dùng tiếng Anh để chào .
Tôi dậy, đáp lễ bằng tiếng Pháp.
“Cô phát âm .” Môi vểnh lên, bằng tiếng Pháp.
“Cảm ơn!”
“Có dạo cùng ?” Anh , thẳng thừng.
Tôi kịp trả lời thì một cánh tay quàng nhẹ lên vai, ai đó ở đằng ôm lấy - mùi bạc hà quen thuộc!
“Xin , cô chỉ thể cùng .” Giọng trầm tĩnh, lạnh lùng, tiếng Pháp chuẩn mực.
Tôi ngây một lúc mới định thần , nín , “Anh lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện như ma .”
Cảm thấy ở cổ cắn nhẹ một cái, hình như còn thì thầm câu gì đó nhưng vì quá nhỏ nên rõ.
Tịch Hy Thần thẳng , tao nhã sải một bước đến bên , tiện thể nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên , đan năm ngón , nắm chặt, “Xin , tiếp chuyện .” Anh với đàn ông Pháp khi nãy, lịch sự.
Nói xong bèn kéo về phía con đường nhỏ.
“Sao thế?” Tôi hỏi, vẻ cao quý, tao nhã của biến mất, bước chân vội vàng giống như đang giận dỗi.
Tịch Hy Thần đột nhiên dừng , mặt đượm buồn, một lúc buông tiếng thở dài, gì.
“Tiếp theo em dạo ở bên , cùng ?” Tôi chỉ về hướng Nam.
Anh hồi lâu, cuối cùng cũng mở miệng, nhưng khiến ngạc nhiên, “An Kiệt, yêu em!”
Tôi yên lặng hồi lâu khẽ thở dài một tiếng.