Tịch Hy Thần đưa mắt về phía lọ hoa bách hợp mới bên cửa sổ, dường như đang suy nghĩ điều gì. Lúc cô y tá đẩy cửa bước , “Hôm nay cô đến muộn nhỉ!” Cô y tá tên Bella, là sóc bệnh nhân ở một phòng VIP của bệnh viện, tuy lớn tuổi nhưng cô luôn khiến cảm giác cô trẻ trung, nhiệt tình.
Tôi gật đầu, lúc nãy Tịch Hy Thần cũng đến muộn, nhưng khẳng định chỉ đến muộn nửa tiếng thôi.
“Anh Tịch Hy Thần đợi cô lâu lắm .”
Câu khiến ngạc nhiên, đang giường bệnh, chỉ thấy đang cất kính bao, thái độ thản nhiên, “Cứ nghĩ hôm nay em đến.” Tịch Hy Thần vẫn tiếng Trung.
“Hey, châu Á tình cảm thật đấy, muộn một tí rối ruột rối gan lên .” Bella .
Dù Pháp lãng mạn, ăn kiêng nể gì, nhưng khác như thế thì dù ít nhiều cũng thấy mất tự nhiên, nhất thời nên gì, nghĩ một lát mới lên tiếng: “Tôi ngoài đây.”
“Không cần, chỉ kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần một chút thôi, cần ngoài, hơn nữa, chẳng cô là yêu của ?” Bella nháy mắt với .
Người yêu? Tôi khổ, phản bác nhưng thấy cần thiết nên thôi, dẫu nhiều thành phản tác dụng, càng chứng minh là tình cảm thật, còn Tịch Hy Thần vẫn thản nhiên để cô y tá Bella kiểm tra vết thương, thậm chí còn tủm tỉm .
“Nói thật là hai bạn đôi.” Bella .
Tôi ngờ cô hứng thú với chuyện đến thế, chỉ tiếp tục im lặng.
“Cảm ơn!” Ngược , Tịch Hy Thần lịch sự tiếp lời,như chuyện gì, ung dung cực độ.
“Ok!” Kiểm tra vết thương cho Tịch Hy Thần xong, Bella thu dọn đồ đạc, khi còn , : “Ngày mai cô đừng đến muộn nữa nhé!”
Tôi Tịch Hy Thần, cũng dịu dàng , “Giận ?”
“Chẳng gì là giận giận.” Chỉ là thấy thoải mái cho lắm.
“Bây giờ chúng đang ở bên , đúng ?”
Tôi lắc lắc đầu và xuống giường, “Tịch Hy Thần, từ bao giờ bắt đầu trở nên suy hơn tính thiệt thế hả?”
“Vì em nên mới suy hơn tính thiệt như thế.” Anh kéo tay , ánh mắt rạng ngời, “An Kiệt, chúng bắt đầu đúng , chí ít, nghĩ là em cho phép bắt đầu, nên từ nay trở sẽ bao giờ buông tay.”
Tôi do dự, “Anh cảm thấy... quá nhanh ?” Câu là thật lòng.
“Không thấy.” Anh khẩn thiết , “Em... thể cần đáp .” Anh để kịp gì, “, xin đừng cự tuyệt , cho dù thế nào, cũng đừng cự tuyệt.”
“Tôi thể là đang ép buộc ?” Tôi đừng , phá lên.
“Có ?” Tịch Hy Thần nghiêm túc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-44.html.]
Tôi như cái gì đó kéo , lặng lẽ , bao lâu, cuối cùng ngay cả bản cũng nhớ rõ trả lời thế nào.
“Sau đừng mua hoa nữa.” Tịch Hy Thần luồn ngón tay tóc , giọng dịu dàng, thận trọng, “Mặc dù tất cả những gì thuộc về em đều trân trọng, nhưng riêng hoa thì... xin hãy để tặng em.”
Hôm đó, ký túc xá, bất ngờ khi thấy ba cô bạn cùng phòng đều mặt ở nhà, sàn phòng khách nhỏ trải một chiếc khăn trải bàn, đó bày đầy đồ ăn nhẹ. Audrey đang sofa, khi bước phòng thì thấy cô đang những câu chẳng ho gì về một đàn ông Đức.
“Anh chẳng bao giờ l..m t.ì.n.h với .”
“Đàn ông Đức vốn nghiêm cẩn, nếu bọn họ liên kết với thì sẽ thành một nhóm điên mất, hai đại chiến thế giới chẳng đều do bọn họ phát động là gì?” Lương Ngải Văn tiếp lời.
“Thà rằng là một điên!”
Tôi khẽ lướt qua bọn họ, phòng tắm rửa tay.
“Đàn ông làm gì ai chung thủy, Karl còn hẹn hò với ba cô một lúc đấy, Klinsmann cũng thế!”
“Klinsmann thật trai.”
“Nhớ hồi cũng từng tìm đến .” Amelia đắc ý.
“Klinsmann, hứ, đàn ông đến An còn mắt mà các tranh giành .” Audrey để ý sự mặt của , bô bô .
“Người thấy mới gọi là trai! Đáng ti là...” Giọng Lương Ngải Văn đầy vẻ luyến tiếc, “An điện thoại của .”
“Di động của chỉ vài điện thoại.” Amelia xen .
Tôi tủm tỉm để ý lắm, cúi xuống thì điện thoại reo.
“Về đến nhà ?” Giọng ấm áp.
“Ừm.”
“Không làm phiền em chứ?” Giọng cũng tự nhiên lắm, tính đến giờ lẽ đây là đầu tiên chúng chuyện ôn hòa với điện thoại.
“Ừm.”
“An Kiệt.” Giọng thì thầm, “Mai em thể đến sớm ?”
“Có việc gì?”
“Hey, việc, nhưng giờ giữ bí mật.” Anh khẽ , lẽ còn đang ôm trán nữa.
Nghĩ một lát, : “Em sẽ cố gắng.”