“Mình cứ nghĩ mặt mũi nước ngoài sẽ khôi ngô, tuấn tú hơn cơ, bây giờ thấy đội ngũ lên cắt băng khánh thành nãy chỉ mồi Trung Quốc là trai.” Đường Thư xong, sang hỏi : “An, chụp xong ?”
“Gần xong .”
“Ok, bây giờ chúng việc chính là phỏng vấn, tiên giúp làm quen với phụ nữ nhé, đó sẽ xem nên nhờ cô giới thiệu giúp một vài nổi tiếng .”
“Mình sẽ cố gắng hết sức.”
Thật sự khi đến chổ Phương Hoa chút do dự, dẫu và cô cũng từng thiết, thể là mới khi nãy, mà trong những nổi tiếng đang vây quanh đương nhiên cả , dáng vẻ ung dung và tác phong thận trọng của nổi bật. Anh cũng nghiêng đầu sang .
Phương Hoa thấy , mỉm đến, “Vẫn xem triển lãm ?”
“Ùm!”
Đường Thư chốc chốc ám hiệu, làm thế nào, đành mở miệng: “Cô Phương, bạn nhờ cô giúp đỡ.”
Tôi giới thiệu Đường Thư với Phương Hoa xong thì rời . Đám đông xung quanh ồn ào khiến cảm thấy ngột ngạt, đang định ngoài hít thở khí thì kéo tay .
“Tổng giám đốc Tịch, đến khi nào thế?” Giọng của Phương Hoa.
Đường Thư phản ứng nhanh, chạy đến bên , cung kính : “Ông Elvis, xin chào ông! Chúng là sinh viên trường Đại học Paris V, họ Tiển. Không ông thời gian ? Chúng ông nhận lời giúp một cuộc phỏng vấn nhanh.”
“Phỏng vấn?” Anh liếc Đường Thư qua .
“Mặc dù chúng chỉ là nhóm phóng viên làm cho tập san của trường, thể sánh bằng các đơn vị truyền thông lớn và các tạp chí, nhưng xin ông hãy suy nghĩ một chút về lời đề nghị của chúng , đối với chúng , nó quan trọng.”
“Em bắt đầu làm phóng viên từ khi nào thế?” Anh hỏi .
Thật là đau đầu, “Hôm nay.”
Một đàn ông tới nhỏ với Tịch Hy Thần vài câu. Anh gật đầu ý bảo ông cứ , đó cúi xuống nhỏ tai : “Em đợi một chút, mười phút thôi, chuyện với em.”
Tôi thấy lạ là một nơi như thế mà tỏ mật với , thái độ thì mờ ám, còn làm vẻ nếu đồng ý thì sẽ .
Tôi sợ cái tính cố chấp của nên thuận miệng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-40.html.]
Anh dùng lực kéo tay ám chỉ thống nhất cuộc hẹn mới buông tay , bảo Phương Hoa đang bên cạnh đưa danh cho Đường Thư, “Khi nào các bạn phỏng vấn thì thể liên lạc với .”
“An.” Đường Thư đợi hai khỏi mới tiến sát , “Cậu phiền nếu hỏi một câu?”
“Mình phiền thì vẫn cứ hỏi thôi.”
“Rõ ràng bình thường, quen nhiều năm như thế, mặc dù , nhưng cũng coi như là hiểu một chút. Cậu kết giao với bạn trai, tham dự các bữa tiệc của sinh viên, cũng chơi bời lung tung. Hằng ngày nếu đến thư viện sách thì làm thêm kiếm tiền, thậm chí cách đây hơn một năm hai năm gì đó, còn tiền nộp học phí nên định thôi học...”
Tôi dở dở , “Cậu cái gì?”
“Không là bạn trai của ?”
Cái kiểu logic gì thế? “Không .”
“Thế thì , thế thì , thế thần kinh của mới cân bằng một chút.” Cô danh tay: “Tổng giám đốc điều hành tập đoàn Truyền thông Thành Nghiệp châu Á, những đối với chúng quăng tám sào cũng tới...” Vừa , cô thói quen vỗ vỗ , “Thực , cảm thấy thật bình thường, thể nhận hai rõ ràng quen , cơ hội hiếm thế nên nắm bắt, mặc dù việc theo đuổi sẽ khó khăn, nhưng vẫn cứ thử, thành công.”
“Vì là khó khăn, nên lãng phí thời gian.”
“Cậu thế thì làm gì, lúc nào cũng thử. Cậu thử nghĩ xem, nếu một bạn trai như thế, ôi, nhất định... chí ít cũng đuổi học vì tiền đóng học phí.”
Tôi phì , điện thoại lúc chợt rung lên, vuốt màn hình, là tin nhắn.
“Anh đang đợi em ở bãi đỗ xe tầng hầm."
“Đường Thư, đây.”
“Này...” Cô gọi , “Cậu đấy
“Đi loanh quanh thôi.” Liền đó điện thoại tin nhắn, “Xin , việc , thế đợi em ."
Bây giờ suy nghĩ một lát... suy nghĩ một vài chuyện.
Chú thích:
(*)Hán Việt là “Đường”, nghĩa là nhà, căn phòng, cũng nghĩa là cùng họ, họ hàng.